Sunday, September 27, 2020

Thơ Đạo 1

 Thơ Đạo 1

 Ánh sáng - Ảo ảnh cuộc đời - Bay về đây nhé chim ơi - Bên bờ sinh tử - Bên trời - Bên trời cố xứ - Bốn câu - Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian - Cánh chim huyền thoại - Cho tôi gởi lại một nụ cười - Chốn về - Con đường dài nhất - Còn gì - Cuộc tìm kiếm vô minh - Em và chim trời - Em và cỏ hoa - Giọt rượu nào tan giữa cuộc sầu - Giữa rêu phong chùa cổ - Hoa nắng - Hoa tím vườn trăng - Khi về thăm lại làng xưa - Lập đông - Lời cám ơn - Lời kinh buồn chuộc tội - Lời ru - Lời ru của mẹ chảy đầy lòng con - Lời ru nhiệm mầu - Mai mốt tôi về không còn mẹ - Mái nhà xưa


ÁNH SÁNG
 Chiếc lá rơi vàng bên xác bướm
Như tiễn đưa nhau tận cuối trời
Sao chẳng ai về, câu kinh lặng
Còn lại bên đời nỗi lẻ loi
Tôi đứng bên thềm trăng lạnh buốt
Ngọn nến run vì động bóng mây
Nghe rơi chìm giữa miền hư thực
Mộng du chi những cõi lưu đày!
Tôi thắp hồn tôi nghìn ngọn nến
Quay về sưởi ấm cuộc trần gian
Trăng từ thiên cổ còn soi bóng
Chợt bước phù vân thật khẽ khàng.
Tôi hóa thân thành những giọt sương
Tiêu sái trên hoa vạn ánh hồng
Nghe tiếng trăm năm về réo gọi
Tôi – người – tan giữa cõi trời không

Lê Văn Trung

ẢO ẢNH CUỘC ĐỜI (*)

Tôi đang vẽ vào trái tim trời đất
Một màu mây vàng thắm buổi yêu người
Tôi sẽ nạm từng dòng sương bát ngát
Vào cuộc đời như thuở tuổi hai mươi

Tôi sẽ khắc vào rêu mềm trên đá
Tên loài Hoa Vĩnh Cửu tỏa hương trầm
Và em sẽ cài hoa lên ngực ấm
Như màu trăng rằm suốt cõi trăm năm

Tôi sẽ trải trên đường về Tuyệt Đích
Thơ hồng như màu máu trái tim hồng
Thơ tôi chảy thành trăm dòng diễm tuyệt
Nương theo chiều mây thắm một dòng sông

Tôi sẽ dệt trong ngần màu nhung lụa
Từng sợi tơ vàng thắm buổi hoa khai
Xin mặc lấy linh hồn tôi trắng xóa
Linh hồn tôi vời vợi cõi trần ai.
(*) Imaginaire de la vie
Lê Văn Trung


BAY VỀ ĐÂY NHÉ CHIM ƠI

Chim về đậu dưới hiên mây
Trên đôi cánh mỏng ướp đầy tình vui
Xuống đây chim nhé, chiều rồi
Lòng em vải hạt ngọc trời chim ăn

Xòe đôi cánh rất dịu dàng
Chim bay nhè nhẹ vào trang thơ hồng
Bay vào em một tấm lòng
Là bay vào cõi mênh mông thiện lành

Là bay vào cõi trời xanh
Hoa lòng nở tỏa hương tình từ tâm
Bay về đây nhé ơi chim
Lòng em dâng vẹn trái tim nguyện cầu.
Lê Văn Trung (tặng một tấm lòng nhân ái)


BÊN BỜ SINH TỬ

Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Mỗi dòng trôi là một bất tư nghì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Thương phận mình lấp mộ kiếp thiên di

Lòng nhân thế chứa mịt mù mưa nắng
Còn gì đâu mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì đâu mà nghĩa trả tình vay

Ta đứng giữa trần gian bừng ảo mộng
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Một màu xanh tàng chứa cuộc bể dâu

Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Như áng mây theo mưa rụng cuối đồi
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người là điệp khúc chia phôi

Lòng dâu bể – tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, thơ vệt máu ven đường
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
Lê Văn Trung


BÊN TRỜI

Anh muốn về thăm phố Hội An
Lối xưa còn nhạt nắng hoe vàng
Thuyền sông khói nhẹ vời con nước
Biển lặng chiều hôm mây trắng giăng

Bãi tiếp bờ xa lạnh gió đồng
Thương cây khế rụng mấy mùa bông
Con chim ngày trước không về nữa
Một chút buồn theo mưa cuối đông

Nhớ ngọn đèn khuya đứng muộn phiền
Em về con phố bóng nghiêng nghiêng
Nhà ai chong ánh đèn hiu hắt
Thả giọng ầu ơ buồn suốt đêm

Đã mấy mùa xa cách ngậm ngùi
Lòng như con nước lạnh lùng xuôi
Thương em tội nghiệp bầy chim sáo
Vỗ cánh chiều sông nhạt nắng rơi.
Lê Văn Trung


BÊN TRỜI CỐ XỨ

Dưới cội tùng xưa
Bên hàng liễu rũ
Một lòng thương nhớ
Gởi về phương mô
Nhớ người nhớ quê
Ôi buồn não nề!
Ôi lòng tái tê!
Dưới trời sương lạnh
Đâu là quê nhà?
Núi xa sông xa
Đường không mông quạnh
Gởi theo cánh chim
Bay về phương bắc
Bay bề phương nam
Đường quê xa lắc
Trời quê mù tăm
nhớ sông nhớ đò
cây đa bến cũ
dòng nước đôi bờ
bây giờ còn không
bên trời cố xứ?
trông vời non tây
ngóng tìm bể đông
bóng chim tăm cá
mịt mù hư không
Lê Văn Trung (Đà Nẵng 1.70)


BỐN CÂU

Đi suốt trăm năm đời rã mỏi
Loay hoay cạn kiệt chén luân hồi
Hạt bụi vẫn góc trời trôi nổi
Vẫn còn nô giỡn giữa dòng trôi.
Lê Văn Trung


BUỒN VUI TÔI CHẢY QUA LÒNG NHÂN GIAN

Tôi xin làm một dòng sông
Buồn vui tôi chảy qua lòng nhân gian
Trái tim tôi trải lụa vàng
Bước chân đời rớt nhẹ nhàng lên thơ

Tôi xin làm một con đò
Đưa người qua bến đợi chờ trăm năm
Tôi xin làm một vành trăng
Sáng mênh mang cõi tình em với đời

Tôi là tôi. Chỉ thế thôi!
Trải lòng ra với đất trời, Hồn nhiên
Rồi một hôm rũ muộn phiền
Đùa vui tuế nguyệt an nhiên tôi về.

Sóng xô. Ai lỡ? Ai bồi?
Vẫn tôi với một dòng trôi Một dòng
Vẫn tôi Chỉ một dòng sông
Thiền ca lồng lộng qua lòng nhân gian.
Lê Văn Trung


CÁNH CHIM HUYỀN THOẠI

Có con chim lạ từ thiên cổ
Vỗ cánh bay về giữa tịch yên
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát vốn như nhiên

Mặt đất hồi sinh từng hạt bụi
Từng mầm đá sỏi cũng bừng hương
Mây gió nghìn phương về mở hội
Tiếng cười thơm ngát mộng yêu thương

Ai thắp đèn hoa ngàn cánh lá
Sáo diều bay vút mắt em thơ
Lòng em xanh mướt lòng thiếu nữ
Đêm vàng ngồi dệt lụa trong mơ

Vang vang gióng giã từng hồi chuông
Triệu bước chân đi nhịp rộn ràng
Mặt trời rực sáng trong tim mẹ
Lệ nở mừng trong triệu đóa hồng

Bóng chim huyền thoại từ thiên cổ
Bốn ngàn năm vỗ cánh bay về
Báo một tin vui cùng trăm họ
Con đường giải thoát nở đầy hoa.
Lê Văn Trung


CHO TÔI GỞI LẠI MỘT NỤ CƯỜI


Dù sao tôi cũng đã mỉm cười
Như nụ cười của Moris
Nụ cười Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
Trước ống kính của một nhà báo Mỹ
Nụ cười sẽ xóa tan trong tôi những điều phi lý
Tưởng chừng như phi lý
Nụ cười của Lối Thoát Cuối Cùng
Bên một Khung Cửa Hẹp
Nụ cười của Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết
Với vết thương thối rữa trong hồn
Nụ cười giữa Thiên An Môn
Của mùa đông Budapest
Dù sao tôi cũng đã mỉm cười
Trong chiếc lồng chật hẹp
Tôi đã yêu đời bằng tình yêu của một người đang đứng trước bờ hủy diệt
Bên bờ vực tang thương tôi vẫn mỉm cười
Xin gửi lại mai sau như mầm hy vọng.
Lê Văn Trung


CHỐN VỀ

Rồi một hôm bên vực bờ sinh tử
Anh lắng nghe lời hát của trăng sao
Ôi cung bậc của ngàn năm thiên cổ
Như âm hao của lệ máu tuôn trào

Anh lắng nghe lời sương mây nức nở
Lời chia xa – lời trùng ngộ – phù vân
Ôi cánh cửa tồn sinh còn để mở
Anh trở về thất lạc cả tiền thân

Xin em thắp giùm đôi hàng nến đỏ
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải kiếp vô minh.

Xin em mở hết cung lòng vi diệu
Cho hồn thơ anh lắng đọng kinh chiều
Ánh trăng nào soi hoàng hôn du tử
Và thuyền anh thôi đậu bến cô liêu.
Lê Văn Trung


CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT

Khi băng qua sa mạc đời ta
Ta chưa hề dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.

Khi băng qua cõi hoang vu đời ta
Ta vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh

Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.

Con đường ta tìm kiếm chính mình
Ngàn năm là con đường dài nhất

Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất đời
Ta lạc ta từ những nỗi đau
Nhưng lạc nhau là những hạnh phúc nhiệm mầu
Là bài học cô thân trên dặm dài sinh tử
Để bất chợt một ngày nở trong ta đóa hồn nhiên vô ngại.


Lê Văn Trung (Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm lại chính mình – Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với vô biên)

 CÒN GÌ
Nghìn dặm đắng phơi bốn mùa mưa bão
Dòng sông tôi không chở nổi con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như bạt ngàn chim réo gọi mông mênh
Tôi là cỏ mọc ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích mãi xây thành
Tôi vẫn biết rồi ngày kia tôi sẽ
Thảnh thơi về, quên hết chuyện trăm năm
Còn riêng đây một phương trời lặng lẽ
Rừng thu xanh vời vợi ánh trăng rằm
Tôi dẫu biết một ngày kia tôi sẽ
Bên đường chiều gầy guộc nẽo tà dương
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Người với người vĩnh cửu một tình thương
Lê Văn Trung

CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH

tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cõi vô hình vô ngôn

hạt mưa rơi tự đầu nguồn
như tôi hạt bụi đóng tuồng ngàn năm
sắc màu nào của trần gian
để rồi phai nhạt lụi tàn cùng tôi

ra đi từ cõi con người
ta về cùng với đất trời như nhiên.

Lê Văn Trung


EM VÀ CHIM TRỜI

Em ra vườn hót với chim
Tim em nhịp với trái tim đất trời
Chim ơi nhặt hạt tình vui
Hạt trong bạch ngọc hạt ngời minh châu

Lòng em xanh biếc một màu
Là màu xanh thuở ban đầu nguyên xuân
Em ra vườn bay cùng chim
Trên đôi cánh mỏng chở tình mây bay

Chim ơi nhặt hạt tình này
Hạt ba nghìn cõi, hạt ngoài vô biên
Em ra vườn nói cùng chim
Con đường giải thoát ta tìm trong ta

Trái tim đạo pháp sáng lòa
Em và chim giữa bao la nhiệm mầu.
Lê Văn Trung


EM VÀ CỎ HOA

Em cầm ngọn cỏ trên tay
Mới hay hoa cỏ đẫm đầy sương đêm
Mới hay trời đất mông mênh
Từ trong hạt cỏ nẩy mầm vô ưu

Suối lòng em một dòng vui
Chảy an nhiên giữa tình người bừng hương
Suối lòng em một dòng buông
Tim em là đóa diệu thường (*) ẩn hoa

Lời em hiệp lẽ Huyền Ca
Hòa nghìn cung bậc mượt mà yêu thương
Em cầm ngọn cỏ đẫm sương
Thấy vô thường cõi trong hồn cỏ hoa.
Lê Văn Trung
Ghi chú : Diệu Thường ( Chân Thường Diệu Pháp )


GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA CUỘC SẦU
(Gửi Nguyễn Dương Quang và Phạm Cao Hoàng)

Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Dẫu chỉ ta, ngươi với đất trời

Này đây chén rượu từ quên lãng
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu

Năm mươi năm trước ngươi là ai
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay

Chẳng hận, chẳng sầu, không thương xót
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Dù nghe quằn quại thế nhân cười

Ngươi về đâu? Ta sẽ về đâu?
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn vỡ đêm cô quạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu

Này em! Dù cách biệt thiên thu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén lãng du
Lê Văn Trung


Giữa Rêu Phong Chùa Cổ

Về ngồi lại giữa rêu phong chùa cổ
Bay nghìn năm trời mây trắng mông mênh
Gió hòa hợp thiền ca vàng hoa nở
Thơ nhiệm mầu là một ĐÓA KHÔNG TÊN

Ươm câu kinh biếc xanh hồn chiếc lá
Thu chạm tôi nở rộ đóa vô thường
Sương chạm hoa vang u trầm tiếng mõ
Từng hồi chuông tan quyện thoảng trầm hương
Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Sóng lưu linh vang nguồn cội ẩn tàng
Bước du tử từ thiên thu vạn cổ
Nghìn năm qua sương trắng cuộc trần gian

Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Thơ phục sinh bừng sáng cõi vô cùng.
Dòng sắc không chảy dòng sông diễm tuyệt
Lời huyền ngôn từ vô thủy vô chung

Lê Văn Trung


HOA NẮNG

Trời hình như báo tin xuân
Con chim sâu nhỏ vui mừng hót vang
Nắng thơm lên cải bông vàng
Nắng ươm lên lụa da nàng quỳnh hoa

Nắng trôi theo gió mượt mà
Nắng đang luân vũ trên tà áo ai
Người về hoa nắng trên tay
Cầm câu thơ thấy nắng đầy trong thơ

Nắng vàng thắm cả cơn mơ
Hình như giọt nắng đang chờ đợi xuân
Lê Văn Trung


HOA TÍM VƯỜN TRĂNG

Chùm hoa khế bên vườn khuya vẫn nở
Một màu trăng tím ngát cả vườn trăng
Ai về khoác sương mềm nghiêng trong gió
Áo hồng hoang mây lụa dệt sông hằng

Hình như tiếng con chim buồn mơ ngủ
Gọi bên trời xao xuyến một viền mây
Hình như có con dế ngoài hiên lạnh
Nằm ru hoài khúc nhạc gió thu phai

Hình như lá thấp hơn màu sương bạc
Che bóng người về đứng giữa chiêm bao
Hình như đêm cũng gầy hao nhòe nhoẹt
Có vì sao chợt thức ở trên cao

Màu hoa khế vẫn hồn nhiên tím ngát
Tím hồn ai, đêm tím một màu trăng
Bản giao hưởng chìm cung trầm nhã nhạc
Tóc ai bay hay bụi phấn thu vàng?

Ai đi giữa vườn khuya, đêm rất chậm
Như đi hoài chưa tới hết chiêm bao
Đêm tỏa chi mùi hương hoa phủ dụ
Ai trở về, bước nhẹ giữa ngàn sao.
Lê Văn Trung


KHI VỀ THĂM LẠI LÀNG XƯA

Ta về quẩn trước quanh sau
Nhìn đâu cũng tiếc một màu quê hương
Thương bông khế tím sau vườn
Thương con đường nhỏ ven nương dâu chiều

Thương bờ tre tiếng quốc kêu
Thương dòng sông chiếc đò neo nhớ người
Ba mươi năm nỗi ngậm ngùi
Gió se sắt thổi bên đời nhiễu nhương

Ta về tóc bạc áo sương
Nỗi đau còn mất vô thường thế gian
Mộ ai một nén nhang tàn
Xin về đây giải nỗi oan đất trời.
Quê Ngoại 1994


LẬP ĐÔNG
Ở đây buổi chiều không có nắng
Hình như Sài Gòn đang lập đông
Ở đây buổi chiều trôi rất chậm
Hình như lòng tôi chưa hoàng hôn

Ở đây gió chiều ru nhè nhẹ
Vừa đủ rung lên một tiếng đàn
Và để nghe vàng rơi rất khẻ
Theo cánh chim chiều bay qua sông

Ở đây mây chiều không buồn trôi
Trời đang lập đông trong lòng tôi
Hình như chiếc lá mùa thu cũ
Còn luyến hương trần không đành rơi.
Lê Văn Trung

LỜI CÁM ƠN
Xin cám ơn những con đường tôi đã đi qua
Những hàng quán, những vỉa hè buổi sớm
Những người đến, người đi không hò hẹn
Và cả nỗi buồn bỏ lại hay mang theo

Tôi cám ơn từng chiếc lá vàng bay
Bay cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những bến bờ trong vạn nỗi chờ mong

Cám ơn suối nguồn và những dòng sông
Những bèo bọt của một thời dong ruổi
Những chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền

Xin cám ơn người dù nhớ hay quên
Tôi vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin cám ơn những lở bồi còn mất
Những dòng sông và những cây cầu

Cám ơn cả nguồn hạnh phúc và nỗi thương đau
Giọt nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi vẫn đi cho trọn kiếp con người.
                                  Lê Văn Trung

LỜI KINH BUỒN CHUỘC TỘI

Môt ngày nào đó em sẽ trở về
Tình cờ và xa lạ
Quên lãng và hửng hờ
Bước qua nền sân gạch phủ rêu
Chợt thấy bàn chân mình in dấu
Quá đổi quạnh hiu
Chợt thấy bóng mình nghiêng xuống
Nặng trĩu nỗi niềm
Chợt thấy câu thơ ai đề trên bục cửa
Phủ bụi thời gian
Phủ bụi điêu tàn
Mà hơi thở của thơ còn làm run lòng hoài nhớ
Mà hơi thở của thơ còn làm rơi mòn giọt lệ
Thấm mặn cả hoàng hôn

Một ngày nào đó em sẽ trở về
Như bóng trăng xưa khuyết tròn mấy bận
Vẫn vô tình tròn khuyết giữa trăm năm
Em bước qua lòng tôi xưa chớm nở nguyệt rằm
Giờ chênh chếch nửa vành trên đỉnh núi
Giờ chông chênh linh hồn tôi tàn rụi
Em trở về – quên buổi bỏ nhau đi
Quên như những lãng quên mù xa nhan sắc xuân thì
Quên như lãng quên thấy mình quay trở lại
Em cúi xuống nền rêu lòng chạm niềm băng giá
Như chạm vào nỗi đau mòn mỏi đời nhau

Một ngày nào đó em trở về trả lại hết hạnh phúc khổ đau
Xin Thánh hóa tình em
Tôi nguyện làm người giữ đền như tín đồ trọn đời chuộc tội.
Lê Văn Trung



LỜI RU

Đôi khi nhớ đến se lòng
Một lời ru thuở còn nằm trong nôi
Bây giờ Mẹ của con ơi
Mẹ là riêng một cõi trời lòng con

Mẹ là tuyệt đỉnh chon von
Nghe lòng thiên cổ vẫn còn lời ru
Âm vang một khúc kinh cầu
Ngàn năm Mẹ một vì sao sáng ngời

À ơi giọng Mẹ ru hời
Thiên thu còn vọng tiếng cười trẻ thơ
Mẹ nằm ru một cơn mơ
Ôi lòng Mẹ như mặt hồ vừa thu

Mẹ ơi! Mẹ là con tàu
Chở con qua những nông sâu phận người
Bây giờ Mẹ của con ơi
Con còn đây với những lời Mẹ ru

Mẹ nằm, như thuở trong nôi
Con ru Mẹ với những lời mẹ ru.
Lê Văn Trung


Lời Ru Của Mẹ Chảy Đầy Lòng Con

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Ru câu sinh tử mỏi mòn trần gian
Mẹ nằm như chiếc thuyền nan
Lao xao tiếng sóng vỗ tràn bờ quên

Trôi đi ôi những ưu phiền
Buông đi ôi những nợ duyên nặng lòng
Mẹ hiền như một dòng sông
Chảy về đâu mà mênh mông biển trùng

Mẹ nằm trong giấc mơ con
Lời ru như gió thổi hồn mây bay
Con ngồi ru mẹ Ô hay
Mà lời ru mẹ chảy đầy trong tim.
Lê Văn Trung – 2/12/2019


LỜI RU NHIỆM MẦU

Con về bên mẹ mẹ ơi
Lắng nghe lời mẹ ru hời ngày xưa
Tiếng buồn theo võng đong đưa
Tiếng vui từng giọt hiên mưa dịu hiền

Con trong lòng mẹ bình yên
Bao la, tình mẹ mông mênh biển trời
Lớn lên từ bốn tao nôi
Trái tim con mãi ấm lời mẹ ru

Con về bên mẹ mẹ ơi
Mà nghe tình đất nghĩa trời Mẹ Cha
Lòng con đã nở thành hoa
Nguyền dâng kính mẹ lời ca nhiệm mầu.

Lê Văn Trung


MAI MỐT TÔI VỀ KHÔNG CÒN MẸ

Rồi một buổi, tôi về, không còn mẹ
Chiếc giường đơn, trống lạnh, chiếu chăn buồn
Em ngồi đó, lòng còn nguyên giọt lệ
Hồn tan hoang như bụi khói hương tàn

Rồi mai mốt tôi về, không có mẹ
Căn phòng xưa giờ cửa đóng im lìm
Em ngồi đó, soi bóng mình nhỏ bé
Tiếng đêm buồn gọi mẹ buốt trong tim

Nhớ từng bữa, tay run, từng muổng cháo
Chan cả lòng em vào mắt mẹ diệu hiền
Từng giọt nước mẹ uống niềm yêu dấu
Mẹ mỉm cười đau quặn trái tim em

Mai mốt tôi về không gặp mẹ
Em ngồi ru rười rượi giữa chiêm bao
Cho tôi thắp nén nhang lòng nhỏ bé
Lời ru buồn mẹ vọng suốt trăng sao.
Lê Văn Trung


MÁI NHÀ XƯA

Tôi theo anh về thăm quê Đại Lộc
Mùa ve ran ran bụi nắng bay mù
Anh và tôi mười mấy năm phiêu bạc
Lòng cơ hồ nghe mỏi bước lãng du…

Con đường cũ rẽ năm ba nẽo mới
Tôi phân vân không biết lối nhà xưa
Khi tìm gặp những người quen biết cũ
Kẻ mừng vui, người buồn bã bơ phờ

Anh chỉ tôi chiếc cầu kỷ niệm
(Nơi bao lần tôi đứng đợi người yêu)
Dòng sông giờ đây bên bồi bên lở
Chiếc cầu xưa đã gãy quỵ tiêu điều

Mẹ nhìn tôi thấy quen quen nhớ nhớ
Mái tranh nghèo từ buổi đầu gặp anh
Mẹ ít đổi thay tuy da nhăn tóc bạc
(Tôi nghe lòng sống lại những chiều xanh)

Cây ổi sẻ bên đường giờ đã chết
Hàng keo thưa vừa trổ đọt hôm qua
Mẹ bảo tôi: “Cửa nhà quạnh vắng
Con gắng về chơi”. Lòng tôi chợt xót xa

Tôi nhớ những trưa giống hệt trưa này
(Tuy bây giờ có đôi chút đổi thay)
Mẹ ngồi chờ bên mâm cơm đạm bạc
Miệng cười tươi mắng nhẹ: “Gớm tụi bay!”

Tôi bỗng thấy lòng mình nhói đau, xúc động
Thèm được cùng anh gọi hai tiếng: “Mẹ ơi!”
Anh sợ tôi buồn nên khẽ cười nói lảng:
“Mai chúng ta về Hà Dục (*) thăm chơi”.


Lê Văn Trung (bên trời cố xứ)
(*) Hà Dục, quê nhà của Nguyễn Kim, một người bạn.

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...