Friday, April 26, 2024

Ru

 RU
Ngủ đi tôi
Ngủ đi thôi
Đêm sâu hun hút
Đêm dài mênh mang
Thắp chưa tàn một nén nhang
Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng
Ngủ đi em
Mộng rất hiền
Ngủ đi
Ngủ suốt tận miền lãng quên
Ngủ đi tôi
Ngủ đi em
Vòng tay Nhật Nguyệt ôm quanh cõi người.
24. 08. 20
 Văn Trung


Thursday, April 11, 2024

Vẫn rạng ngời ý nghĩa của thương đau

 VẪN RẠNG NGỜI Ý NGHĨA CỦA THƯƠNG ĐAU
Niềm khát vọng níu mùa Xuân trở lại
Nụ hồng phai còn sót nhụy hương tàn
Năm mươi năm những cuồng điên giông bão
Mong ơn đời giữ vẹn tấm lòng chung
 
Về tắm gội trong lòng sông dĩ vãng
Mà dòng xưa đã biệt biệt xa mù
Ai biết được giữa đôi bờ quên lãng
Mùa Xuân xanh còn réo gọi thiên thu
 
Niềm khát vọng lăn tròn trong ký ức
Con đường rêu in dấu bước Xuân thì
Còn nhớ chăng hàng cây im bóng mát
Tuổi son hồng ngày tháng bỏ nhau đi
 
Còn nhớ chăng gánh gồng qua khổ nạn
Nỗi đau nào hằng đọng giữa đời nhau
Ai biết được trên con đường giải thoát
Vẫn rạng ngời ý nghĩa của thương đau
  Văn Trung

Thursday, April 4, 2024

Hạnh phúc là hoa của khổ đau

 
HẠNH PHÚC LÀ HOA CỦA KHỔ ĐAU
Cho tôi trở lại vườn thơ cũ
Hái một chùm bông khế tím chiều
Để nhớ ngày xưa bông khế rụng
Áo người tím cả giấc chiêm bao
Cho tôi trở lại thời thơ dại
Đêm buồn ngồi đếm những vì sao
Đếm mãi mà không tìm ra được
Vì sao định mệnh ở phương nào
Năm mươi năm xa một dòng sông
Con nước tình duyên chảy ngược dòng
Kẻ đứng bên bờ trông vòi vỏi
Lạc nhau từ giấc mộng tương phúng
Cho tôi trở lại
Dù không thể
Rủ sạch nguồn cơn nỗi bể dâu
Lòng tôi tím với màu hoa khế
Hạnh phúc là hoa của khổ đau.
 Văn Trung



Ngược xuôi cho hết vòng luân lạc - Nhặt giùm cho hết những buồn vui

NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC
Người đi bỏ lại bên thềm cũ
Những lời hò hẹn đã xanh rêu
Đưa tay vuốt nhẹ làn sương bụi
Chợt thấy lòng xưa úa bóng chiều
 
Người đi bỏ lại con đường vắng
Lá rụng vàng phai áo lụa vàng
Con đường hun hút xa vô tận
Cát bụi đau từ mỗi bước chân
 
Có kẻ ngồi buồn bên hiên quán
Rót rượu mà ngâm “Tống Biệt Hành
Người đi bỏ lại lòng sông quạnh
Bọt bèo từ đó cũng lênh đênh
 
Người đành bỏ lại, đành quên lãng
Giấc mộng đời xanh buổi tóc xanh
Ngược xuôi cho hết vòng luân lạc
Tìm nhau nơi cuối bãi đầu ghềnh
Lê văn Trung
04. 3024

NHẶT GIÙM CHO HẾT NHỮNG BUỒN VUI
Anh về gom nhặt lá vàng xưa
Mỗi lá rơi như có hẹn hò
Hẹn đến mùa sau người trở lại
Mỗi lá rơi là một giấc mơ
 
Anh ngồi trò chuyện với trăng khuya
Nhớ áo thu ươm màu dã quỳ
Có dăm chiếc lá rơi trên áo
Và áo người bay như nắng bay
 
Những vầng trăng tròn khuyết đời nhau
Xuân hạ thu đông lá đổi màu
Chiếc lá màu trăng vàng mấy thuở
Rơi từ tiền kiếp đến nghìn sau
 
Từ đó anh về nhặt lá rơi
Như nhặt cơn mơ tạ lỗi người
Xin hãy vì thơ mà trở lại
Nhặt giùm cho hết những buồn vui
Lê Văn Trung
05. 05. 24



Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...