Sunday, October 25, 2020

Thơ Đạo 4

 Đi và về - Hạnh ngộ - Hạt bụi - Hãy bắt đầu cuộc rong chơi - Không - Phù vân - Ra đi - Thiên thu - Trăm năm chừng ngắn ngủi

BAY CÙNG MÂY TRẮNG

Tôi thấy mây chiều trôi rất xa
Có đàn chim hạc vừa bay qua
Tôi ngồi im giữa chiều cô tịch
Thấp thoáng trong sương một mái nhà
 
Hằng sa nghìn kiếp đời dâu bể
Trăm khe vạn suối vẫn trời quê
Hồn tôi hòa quyện cùng mây trắng
Có phải là nơi tôi sẽ về
Lê văn Trung

ĐI VÀ VỀ
Ra đi, cuộc vạn lý hành
Mỏng manh hạt bụi rơi nhanh cuối trời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Thênh thang mây trắng bên đồi lãng du
Tinh khôi từng phút thiên thu
Bốn mùa thực tại mây mù sang trang
Sương lam quyện ánh trăng vàng
Suối nguồn vô lượng chảy tràn vào thơ
Rũ buông chiếc bóng dật dờ
Cửa tùng rộng mở bến bờ như nhiên
Đi là về cõi vô biên
Tâm ca vô niệm bên triền sắc không.
Lê văn Trung

HẠNH NGỘ

Các em về như đất trời hò hẹn
Lá vờn hoa nồng thắm dạt dào hương
Các em giờ như một bầy chim én
Mang tình xuân hằng đọng nắng sân trường
 
Thời gian đẫm một màu hoa phượng đỏ
Áo thiên thần bay trắng xóa hồn tôi
Lòng vẫn ngỡ còn đường xưa đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
 
Các em về, nắng miền Đông rắc nhẹ
Ngồi bên nhau ấm lại chuyện ngày thơ
Những khát vọng của một thời tuổi trẻ
Từng vòng tay nối tiếp những cơn mơ
 
Xin gửi trọn tình nhau trong ánh mắt
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Các em về thắm lại một mùa hoa.
                        Lê Văn Trung

HẠT BỤI

Ta về gửi áo phong trần lại
Trả hết trăm năm những nợ người
Hạt bụi đời ta giờ khô lệ
Từng rã rời trong cuộc nổi trôi.
 
Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm từng khắc đá đề thơ
Có ai về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa phủ bụi mờ
 
Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ xưa trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Phai mờ như sương khói thiên di
 
Trở về là tàn cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim hết ngậm ngùi
Trả nhau đã hết mùa dâu biển
Hết cả cơn mơ, giấc mộng người
                 Lê Văn Trung

HÃY BẮT ĐẦU CUỘC RONG CHƠI


Hãy bắt đầu thôi em, chớ để
Ngày vui ngắn quá dưới tay người
Ta ném trăm năm vào một cõi
Chỉ là dâu biển cuộc rong chơi

Nhân gian lau lách bờ hiu quạnh
Ẩn nét vô biên giữa thung triền
Thịnh suy đáy cốc chiều sương lạnh
Đá kè đang dạo khúc ca thiêng

Ngọn gió oan khiên nào thổi tới
Em ơi đồng vọng điệu Kinh mầu
Xa xăm chớp bể mưa nguồn vợi
Là áo thiên thu mỗi chuyến tàu

Hãy bắt đầu thôi ngày sắp hết
Chiều loang nhòa nhạt bóng mây ngàn
Hãy rót tràn ly màu ngọc bích
Rèm khuya đã lộng ánh trăng vàng
                       Lê Văn Trung

KHÔNG
Người về giữa cuộc chiêm bao
Gọi tên tôi
Như gọi vào mộ không
Bia đề: một hạt bụi hồng
Sinh: từ vô thỉ
Mãn phần: vô chung
Tử sinh là đóa phù vân
Luân hồi là cuộc sắc không xoay vần
Rồi khi nến lụn nhang tàn
Còn ai giữa cuộc trần gian khóc cười
Lê Văn Trung

PHÙ VÂN
Ai đứng giữa trần gian đầy hệ lụy
Hạnh phúc nào không ràng buộc nhiễu nhương
Trăng viễn mộng trên vực bờ mê hoặc
Hồn Đông Phương sáng rực cõi vô thường

Khi về với là muôn chiều hư tưởng
Là hoang vu chìm cuối mộng hoang đường
Là bát ngát một hồn sương gió lộng
Nhiên tịch vời ẩn trong nét đau thương

Khi về với là rời muôn nẻo biệt
Chút bụi hồng thanh lặng mấy trùng lai
Ai hiểu được mộ sầu xưa đã khép
Khi thiên thu ngào ngạt phút giây này

Khi về với là non ngàn dạo bước
Khép luân-hồi khép sinh-diệt-tồn-vong
Là không-có giữa tương phùng-chia biệt
Sợi tóc nào thôi trắng xóa phù vân.

                  Qui Nhơn tháng 4. 2019
                              Lê Văn Trung

RA ĐI

Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi u hoài bàng bạc khắp sơn khê

Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã vơi đầy tan hợp
Bao nếp hằn khâm liệm nỗi tàn phai
 

Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Để trở về thăm thẳm cõi hư vô

Ôi vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Cõi vô cùng! Hiện thực ướp màu thơ 

Trời mây xám mịt mù trên đỉnh núi

Hay vân du mở lối bước chân về
Ai biết được roi đời phơi tự ngã
Thăng trầm soi mục rã giấc nhiêu khê
                       Lê Văn Trung

Thiên Thu

Thiên thu trong phiến đá
Nằm ngủ dưới chân đồi
Gió phương nào bát nhã
Ru mấy cõi tinh khôi
 
Thiên thu ẩn vào mây
Bay qua rừng tây trúc
Tịch diệt dưới vòm cây
Cội thiền trong gỗ mục
 
Xin tái sanh làm người
Trên đường về chân giác
Dẫu bước quá trăm năm
Còn nguyên lòng bồ tát.
Lê văn Trung

TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI
Cát chơ vơ bãi đời vô hạn
Nằm lất lây một kiếp mỏi mòn
Câu bóng mình giữa lòng biển cạn
Ngóng chân trời đỉnh tháp chon von
 
Ôi chuông mỏ, kinh nghìn năm cũ
Con đường nào thoát mộng nhân sinh
Chiếc áo vẫn chùng thâm rách vá
Lặng thầm như sỏi đá trơ hình

Tay vói níu ảo hình hư tưởng
Chảy về đâu phương mộng xa mù
Ta cứ ngỡ đất trời vô lượng
Hương cội nguồn đợi đến mai sau
 
Khi soi lại giữa chiều u tịch
Sông đời ta òa vỡ xuôi dòng
Sóng trùng khơi hồn nhiên thuận nghịch
Pháp diệu thường tĩnh mịch thong dong
Lê văn Trung



Một ngày tro bụi hành hương
Nhân gian nghiêng gánh vô thường sắc không
Mây bay theo gió phiêu bồng
Tôi đi còn lại đóa hồng thiêng liêng

Bập bềnh bến nghiệp bờ duyên
Còn nghe sóng vỗ mạn thuyền lênh đênh
Mộng đời trùng điệp nhớ quên
Tử sinh va động cuối ghềnh chiêm bao

Ngàn phương đất thấp trời cao
Sơn hà mấy nẽo một màu thiên thanh
Thiên thu tàn cuộc lữ hành
Thơ bay theo gió tạc vành trăng xưa.
Lê Văn Trung

Bên kia cõi lặng im
Là miền im lặng khác
Ngoài ngàn dặm vô biên
Là quê nhà tịch mac
 
Hạt bụi ướp vào sương
Còn thơm mùi cỏ dại
Bao la cõi vô thường
Còn nguyên lòng vô ngại
 
Thuyền bập bềnh theo sông
Giữa hai bờ chân giả
Trên đầu một vầng trăng
Vẫn rạng ngời vô ngã
 
Sông miệt mài chảy mãi
Gạn lọc hết bùn dơ
Trong dòng hương thanh tẩy
Ta trở về nguyên sơ

Wednesday, October 21, 2020

Cảm nhận: Nét Chấm Phá Tuyệt Bích Trong Thơ Tình Lê Văn Trung


NÉT CHẤM PHÁ TUYỆT BÍCH TRONG THƠ TÌNH LÊ VĂN TRUNG

 

Viên Hướng

 

Dẫu cuộc tang hồ anh đã rong rêu như kiếp rừng dã thảo, thời gian đã loang lỗ những nốt trầm hoài niệm tuổi hoàng hôn, dẫu mái tóc còn lung linh trắng ngần nơi dặm nguồn cô liêu bến đợi, nhưng chuyến đò xưa còn nhấp nháy tiếng còi đêm. Tình yêu tri âm tri kỷ quyện hồn nhau, cho tơ đàn mãi lãng du trong khoang đời bầm lệ và sinh ly vẫn mang một nét đẹp diệu kỳ. Tình yêu lãng mạn tím lòng mà thanh thoát, biến hóa nỗi nhớ nhung thành ân điển sắc son, đẹp như thu nõn nà lung linh diễm tuyệt, anh thi vị hóa thành men say ngất đỉnh hương trăng.

 

Lá vàng rơi là cuộc thiên di trở về nguồn cội sau khi đã hoàn thành sứ mệnh của một kiếp đời. Với anh, lá thu bên trời lại đượm lệ ngời biến ảo của vô cùng hạnh ngộ mù sương? Hồn anh bay cao truyền đăng ngọn lửa như Mùa Thu đang thiêu đốt hồng cầu trên tầng xanh thăm thẳm, giấc mơ anh chạm cổng thiên đàng hay chỉ là một dòng ngân hà cho anh xác xao theo muôn trùng sóng dậy?

Hình như trời chưa giăng mưa
Mà sông tôi đã đôi bờ sóng dâng
Mà thuyền tôi cứ bềnh bồng
Trôi về em, phía ngược dòng sông sâu
(Hình Như Mùa Thu)

Anh phiêu du trong hoa lá chấp chới men nồng, như trái tim xoãi gió miên man theo từng ngày phương xa ngóng đợi. Anh mãi nâng niu đóa quỳnh rực ngời trong phiêu bạc thi ca, hay cảm khái một tình yêu linh hiển mênh mông giữa đất trời vô tự. Trong mầm sống rừng thu trôi chảy muôn cùng, hồi ức xa xưa quyện nét chấm phá tuyệt bích của chiều phai. Lê Văn Trung! Người ngồi đó như bức tranh vĩnh tịch! 

Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Nhớ một màu sương trắng lụa là
Sương trắng hay hồn tôi nhuộm trắng
Chạnh nhớ một mùa thu rất xa
Em có bao giờ tiếc nuối không
Một trời thu biếc nắng hoàng hôn
Một màu thu nhuộm vàng cơn mộng
Một tiếng thu vang động suối ngàn? 
(Thu)

Em là chuyến tàu chạy ngang đường sắt đời anh của thời nào dĩ vãng. Có bao giờ ngoái nhìn bóng chiều dầy đặc mù sương trên bến hoang vu nơi lớp sóng vỗ bờ. Đâu đó còn vọng vang tiếng kèn khản cổ thu xưa của một kẻ lưu đày.  Những thao thức trở trăn huyền ảo bất tận của kiếp thơ đã được anh trong lành vô nhiễm hóa thành vũ trụ tinh khôi, dù kỷ niệm xót xa ẩn vào khung trời nhớ-quên diệu vợi.  Nhưng anh vẫn chờ em dù qua bao năm tháng, hạnh ngộ nào tuy chênh chao khắc khoải như chiếc cầu vồng mê cung ẩn hiện cuối trời xa, nhưng hương yêu mãi say sưa vốn dĩ gởi riêng người.

Người trở về như con tàu réo vang hồi còi thiên cổ đánh thức lòng đêm
Còn ai chăng giữa sân ga không đèn
Tóc buông xỏa suốt mấy mùa thu chảy tràn hồn thiếu phụ
Ôi có gì đẹp bằng đôi mắt màu trăng mùa nguyệt lặn
Chìm trong mây còn níu bóng lụa vàng
(Người trở về hẹn tiếp cuộc ra đi)

Em chẳng về trong giấc mơ anh, nên xao xác từng giọt đàn ứa lệ. Em bỏ mặc chuyến tàu anh vấp ngã đường rây, phả vào không gian những làn khói bơ vơ cực cùng day dứt. Không bước chân người nên hồn anh rẩy run theo nến lụi tàn trong giấc ngủ, nên anh ướp vào thơ muôn vần cung điệu của bức họa ẩn hiện nét huyền.

Những câu thơ xưa viết bằng lệ máu
Đã khô bầm trên vách đá cheo leo
Con vượn lẻ bên triền cao cô độc
Tiếng hú dài vọng suốt cõi thiên thu
Anh đứng giữa sân ga đời chật hẹp
Chờ trọn đời, xa hút bóng tàu qua. 
(Vô Vọng)

Người trở về thiên đường xưa tắt lịm
Viên sỏi nằm hoang hoải điệu mênh mang
Đắp mộ tình, bi tráng cuộn âm vang
Sông cảm giác theo mây ngàn rớt hạt

Tiếng vượn hú giữa thiên thu tẻ nhạt
Cuộc dặm hồng trăn trở ngát hương yêu
Đốm lửa nào theo giông bão liêu xiêu
Nhen tro bụi đốt tuổi chiều khinh bạc. (Viên Hướng kính tặng thi sĩ Lê Văn Trung)

Tôi nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Cúi hôn chiếc lá bên thềm vắng
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Lá ơi, thôi nhé, tôi về đây
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
(Nỗi Niềm Thiên Cổ Thoáng Mây Bay)

Lãng đãng theo cơn gió phất phơ thổi trắng tình người, ký ức nào vất vưỡng cơn say, vang tiếng gọi chông chênh mông quạnh. Anh nói người đi, sao người không quay lại, bến bờ anh còn man mác neo thuyền. Thôi thì hãy qua đi, càng níu kéo khoảng cách trượt càng xa, bỏ lại anh nhợt nhạt bóng mình, xác xơ mãi tinh cầu quánh đặc.

Người qua đi nhé dòng sông lụa
Tôi trải tình tôi những nhịp cầu
Sẽ thấy bờ tôi còn neo đậu
Lạnh bóng thuyền chao một nỗi đau
Và qua đi nhé, đừng quay lại
Bỏ một tôi buồn với quán xưa
Bỏ một vườn thu vàng nỗi nhớ
Bỏ lại dòng sông lạnh mấy bờ. 
(Người Qua Đi Nhé)

Chỉ biết buông tay sõng soài trong chơ vơ tuyệt vọng khi con sóng đời quay cuồng đã lấp vùi kiếp điên mê anh dưới vực sâu quằn quại. Biết về đâu khi mặt trời đã vỡ tan cho vết thương lòng trồi cơn đau nhức nhối, còn lại trong anh một trần gian địa ngục lạnh lẽo môi người. Phải chăng thi sĩ là bóng núi hoang đường tuyệt đối cô đơn, đứng hấp hối nghìn năm dưới sương mờ leo lắt, cho ngày tháng lênh đênh vũ điệu hoang tàn, trắng xóa ầm ỉ một màu tang kỷ niệm.

Ta đi là biệt đời nhau nhé
Em có lên ngàn ngóng bốn phương
Đã biết trăm năm tình hóa đá
Thì mong chi giọt lệ tương phùng

Thân là hạt bụi bay trong gió
Đậu xuống trần gian như giấc mơ

Đậu xuống lòng em như điềm gỡ
Nỗi đau truyền kiếp tự bao giờ.  
(BIỆT)

Lẻ loi là nốt nhạc huyền hoặc lả về trong đêm đen lũng vắng, còn ai chăng một vang vọng đáp lời. Anh đã hóa thân thành những giọt sương thơ lóng lánh cuộn ốc đảo hoang vu hay cuộn hình bóng xa xăm của thiên đường tình yêu cổ tích. 

Tôi đứng bên thềm trăng lạnh buốt
Ngọn nến run vì động bóng mây
Tôi rơi chìm giữa miền vô thức
Mộng du qua những cõi lưu đày. 
(Ánh Sáng Lưu Đày)

Từng bước chân xa dần như chuyến xe rạc rời mất hút, cho buổi chiều run rẩy quyên sinh một tinh cầu vỡ nát, cho dấu xưa còn lại khối tình câm.

Các nàng vì hồn thơ mà đến rồi lại ra đi, cũng chỉ là một trong những sân ga mang vành trăng khuyết, còn lại nỗi lặng câm quyện hồn anh trong cõi mù sương nhức nhối, cho ý niệm dữ dội bùng cháy lên những trang thơ bí ẩn ngôn từ.

Cuối cùng, cũng nhận ra sự nhiệm mầu khi gục đầu trước cay đắng lao lung, anh đành kham nhẫn kiên trì lắng nghe đau khổ, để rồi còn duy nhất một loại tình thương hòa mình vào dòng sông bão giông định mệnh.

 Một mình ta giữa sân ga
Nhớ con tàu cũ đã nhòa trong sương
Buồn không? Không phải nỗi buồn
Mà sao giọt lệ xưa còn rơi theo

Mình ta giữa sân ga chiều
Nhớ? Không phải nhớ mà hiu hắt về
Chờ? Chẳng biết chờ ai
Mà sao gió réo sầu đầy sân ga

Rồi thôi cũng chỉ mình ta
Tay cầm nỗi nhớ. Người xa. Vạn trùng 
(Ga chiều)

Em đến trong đời chỉ là một thoáng so với cuộc trăm năm, đủ chưa em cho khoảnh khắc hồn nhiên của nguồn hạnh phúc dịu dàng choáng ngợp khi dòng suối mát em len lõi vào rặng cây khô anh kiệt nước đứng đổ bóng riêng mình. Rồi ngày tháng nào mênh mông choáng váng, em cũng ra đi trong mịt mù quên lãng. Còn lại đây tiếng gọi muôn trùng quên-nhớ của một vệt sao băng!

 Em hương sắc Ta rót tình quên lãng
Năm mươi năm men rượu vẫn cay nồng
Ta rót mãi vào đất trời vô hạn
Ngọn lửa tình như một vệt sao băng.
(Cơn Say Dài Vô Tận)

Anh thắp tình vàng rực phím tơ trên thuyền em nồng hương thao thiết! Mùa trăng thanh thiên treo chiếc bóng bên trời, dự báo của lễ hội trùng lai hay những hẹn hò của xưa sau lưng đèo sóng dội? Mộng mị chênh chao còn xác xao ngùi ngậm như ráng chiều còn liêu xiêu cô lẽ hương ngâu, hay phương em đang ươm đóa nguyệt hồng trong say mơ sương ngọc.

Ta trôi theo những con thuyền giấy
Em thả đi rồi Mộng trắng tay
Trăm năm thuyền vẫn còn đi mãi
Ta cũng trôi hoài Em có hay?
(Thuyền Giấy)

Những ảo vọng chập chờn luôn hiện về anh suốt một đời chênh chao khắc khoải. Em là ai, em ở nơi nào cho trái tim cô lặng anh luôn chếnh choáng cơn say, cho nỗi nhớ mãi dập duềnh không bến đỗ? Em ẩn trong thơ trượt anh lạc loài tháng năm hoang rêu bờ bãi. Em thả cánh gió tạt mây anh phiêu lãng góc trời hoài vọng tình thu. Em là dòng sông cho anh giấu mình sau cơn sóng bão giông định mệnh, em có chờ kiếp du lữ thủy triều anh hốt nhiên hòa đại dương tinh khôi tĩnh mặc?

Và em nhé, em là dòng sông lạ
Chảy ưu phiền qua bờ bãi hoang vu
Tôi sẽ trôi, linh hồn tôi chiếc lá
Trôi cùng em về tận cõi xa mù. 
(Chiếc Lá)


Ta rong rêu giữa thềm trăng Nguyệt ảo
Đợi hôn hoàng trải lụa giấc trăm năm
Đợi thời gian hư thực nụ hương trầm
Cùng say tỉnh trong huyền đêm tri ngộ

Ta nhặt nắng cuối đường tương tư gió
Vỡ tràn tay cuộc lữ cõi chờ mong
Chút hồn nhiên chập choạng giấc mơ nồng
Khuya rót mật ngập cuồng mê giông bão

Có chiếc bóng soi tường đêm hiu quạnh
Bến mê đời mơ cổ tích trăng sao
Có mắt lá ngược dòng bơi hoang lạnh
Ngỡ trăm năm lau sậy trắng phương nào (Viên Hướng kính tặng thi sĩ Lê Văn Trung)

Có bao giờ các nàng hiểu được trái tim anh trắc ẩn rong rêu, muôn thuở còn ngậm ngùi lắt liu tịch mịch, cơ hồ bay theo tiếng gọi muôn trùng của một cõi nhớ quên, nên anh đã nghiền nát tim mình hòa tan thành con sóng để tràn bờ em lấp lánh, để trường cửu một tình yêu không biên giới của đại dương bi trí chập chùng.

Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu 
(Có Một Nụ Hoa Vừa Nở Sáng Nay)

Ôi! Ngòi bút như gió lay động vầng trăng vang vang lời Kinh Bát Nhã! Ai đang thả hạt lệ trôi vào trời quên lãng! Ai đang thong dong theo dòng định mệnh ẩn hiện nét tương giao! Ai đang vững tay thuyền giữa đất rộng trời cao! Bởi tử sinh là phiêu khúc tiêu dao! Cho cánh cò không còn đơn độc trong tuổi chiều bên dòng sắc-không giai điệu!


Tình yêu nam nữ chỉ là một trong vô số tình yêu vạn đại đã sẵn có trong tâm anh tự bao giờ. Anh làm thơ vì thơ là hình bóng cuộc đời, là ưu tư buốt đau bất tận, là cảm hứng rạo rực khát khao, là nhựa sống dạt dào của tâm hồn thi sĩ. Ngoài trái tim lắng đọng khói sương u tịch thu đông, anh còn thăng hoa tư tưởng nhân văn về chân thiện mỹ, như ly tan vỡ nát cũng là ân huệ sâu sắc do sóng đời ban tặng cho anh những cánh hồng nhung Thánh hóa. Tình yêu anh còn mang vẻ đẹp thiên nhiên đậm chất thơ bỏng cháy ướp nồng nghệ thuật hồn nhiên độc đáo của nhịp tim rung cảm. Trãi thơ lên cõi sương chiều, đẫm dòng sông mộng tình phiêu giấc nồng. Như: 

Ký ức về lênh đênh triều ảo vọng
Du tử ơi trường mộng hắt hiu tình.
Dòng sông xưa nghiêng mình xuôi biển rộng
Nắm tay người lồng lộng cổng phù sinh. (Viên Hướng kính tặng thi sĩ Lê văn Trung)

Tôi nằm im giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe bước tình xa vắng cuối bờ khuya
Em về đâu giữa đất trời u tịch
Mà trăng sao chìm mấy buổi chia lìa

Tôi về ngủ như hạt mầm trong đất
Lắng nghe đời lặng lẽ chảy lênh đênh
Em về đâu những nẻo tình rêu nhạt
Hạt mầm tôi vỡ lệ đóa hoa hồng.
(Về Ngủ Giữa Vườn Sương)

Trời chiều nghiêng đáy cốc mà còn lộng lẫy sương hoa, ôi! Bản tình ca thiết tha lắng đọng! Nẽo nguyên xuân vượt thời gian gởi vào trong gió từng âm vang ngọt ngào sâu thẳm của một cõi trăm năm, như mạch ngầm đang nồng nàn thầm thỉ từng giai điệu trùng lai của hương rằm son sắt!

Về đi nhé hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
(Lễ hội trùng lai)

Một đời anh ngất lịm triền miên trong biển tình chứa chan khoáng đạt, tha thiết lột trần trụi tâm hồn mình thành một khúc hoan ca trong bầu trời ngát hương biếc ánh nhụy vàng. Tình yêu của anh là đôi tim vẹn toàn ân sủng đất trời, cùng nhau thánh tẩy mắt môi, xác thân nồng nàn đồng nhất cùng ngọn lửa thiêng tinh khôi thuần khiết.

 Chân vẫn bước dù bao lần vấp ngã
Máu vẫn sôi dù dòng chia trăm nhánh lạ
Tôi đi về ánh sáng trái tim em
Tận vô cùng thăm thẳm cuối trời đêm
Ôi ánh sáng nhiệm mầu của tình yêu vĩnh cửu.

 Niềm thầm mật bi tráng của nội tâm đã cách ngăn người và ngoại giới nên cuộc lữ bị khiếm diện tiếng cười. Nương trú vào vỏ bọc bàng bạc nét phù du, người hòa tan tâm thức bập bềnh nghiệt ngã dưới nốt trầm se lạnh. Người xoa dịu nỗi đau bằng tiếng vang cường liệt cho thơ vượt đỉnh cao, xuyên vòm mù sương trổ nhánh sầu chung thân rũ rượi, rồi tìm về chốn oan khiên lạc lõng, thơ mang kính vạn hoa bước xuống trần gian ngất ngây giọt lệ, thơ lặng lẽ vượt ý niệm ngân hà rồi kiêu hùng trầm tĩnh làm một chuyến đơn độc xuôi tay ẩn hiện … nấm tro tàn!

Bị cơn lốc bầm dập tả tơi trong cuộc tang dâu, tha thiết yêu thế gian quá đỗi nhưng được gì ngoài chênh vênh hụt hẩng tan hoang, thi sĩ chìm dưới hố sâu tuyệt vọng. Tận cùng nỗi cô đơn giá lạnh, trái tim thơ bùng vỡ thăng hoa, soi bóng mình bằng những nốt trầm hương điệu hay cuồng nhiệt đam mê dệt mây tan vào lòng bốn bể tri âm. Dấu ấn cho đời, thi sĩ phải lấy máu xương kết tinh thành ngọc để bừng nở những đóa hoa linh diệu tình yêu hay những thênh thang rỡ ràng sâu xa nhân bản. 

Giữa biển đời biến dịch không ngừng, có những cuộc tình gặp gỡ từ vô lượng tiền thân, nên vằng vặc đôi tim ngát hương trầm tri kỷ! Xa hay gần chẳng còn ý nghĩa khi đối diện cùng Lòng Sông Cạn của thi sĩ Seamus Heaney: “Nửa lòng sông cạn, lá rơi đầy. Ta nghe sông chảy xiết trong cây”. Nếu vẫn nhớ nhau, vẫn nghĩ về nhau thì đâu cũng là ngọn nến lay động vầng trăng, rực rỡ thiêng liêng một tình yêu chân thành miên viễn, cùng thênh thang dìu nhau về đỉnh ngàn bất tận với hạo khí rạng ngời.

Mặt trời sẽ không mọc vào những bình minh và mặt trăng sẽ không còn sáng trong mỗi đêm rằm
Nếu một ngày nào đó trái tim tôi trong trái tim em ngừng đập
Trong cõi thiên đường, giữa chốn trần gian sẽ không nơi nào tìm ra hạnh phúc
Nếu một ngày nào đó tôi không thể nở cho em một nụ hồng đỏ rực của thi ca.  
(Giả Thiết)

Tình yêu anh còn thức tỉnh lương tri trước nỗi đoạn trường của dân tộc nước non, còn là lời mẹ ru con trong suốt cõi vô cùng.

Mẹ nằm nhìn bóng trăng thiu
Khuyết vào con một nụ hiu hắt cười
Mẹ! Ôi! Mẹ của con ơi!
Giang tay ôm cả đất trời vào con

Không có người nữ nào đủ sức sở hữu một hồn thơ cô thân vạn lý nhưng lại cực kỳ bi tráng trước điêu tàn của trò chơi sinh tử. Chính vì biết thưởng thức nét đẹp của nỗi nhớ trở trăn, của niềm đau sa mạc hoang vu riêng mình đối bóng, nên trước sau gì, cánh nhạn lạc đàn này cũng quay về chân lý uyên nguyên, vấn đề là thời gian, sớm hay muộn mà thôi.

Sẽ thắp sáng thiên nhiên bằng trái tim hồng
Ta thổi tù và trong chiều tĩnh mạc
Hạnh phúc em dầu rất hiển linh
Làm sao đưa ta đến những vì sao
Nở trắng một trời vĩnh cửu. 
(Ngày Về Với Thiên Nhiên)

 

MEN ĐỜI VI DIỆU

 

Thơ hòa rượu ướp men đời chếnh choáng
Giọt lệ hồng thiên cổ cõi thi ca
Rót cạn dòng lệ đắng nở thành hoa
Còn ai đợi bên bờ xa ẩn nguyệt
Đêm tha thiết mộng quỳnh hương diễm tuyệt
Thuyền ai mơ neo bờ bến tương phùng
Nghe sắc màu huyền nhiệm chốn thiên cung
Dìu dặt tấu khúc muôn trùng vi diệu
Quán đời ta những gam màu vá víu
Vết chém nào đau buốt cuộc tình tang
Triền sóng xô rơi vỡ bóng trăng vàng
Ngày dẫu tận, mơ về phơi áo lụa

Em xõa tóc giăng chiều bên song cửa
Môi tình nhân hé nụ mấy thiên hà
Bướm nồng nàn - hồng rực lửa kiêu sa
Em tiền kiếp ngọc ngà ta vẫn đợi.

Tấm lòng xưa xin chờ nhau đi tới
Khúc tình ca còn vọng đến muôn trùng.

Viên Hướng

(kính tặng thi sĩ Lê Văn Trung)

 

Viên Hướng

 

Saturday, October 17, 2020

Trang thơ: Định Mệnh Thi Sĩ

 Bi Khúc

59/

Bởi khi viết là khi anh đang thở
từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn
từng con chữ là từng cơn nức nở
như chiều tan sầu chạm buốt linh hồn

thơ là máu chảy khô từng trang giấy
là thịt da mòn rục với trăm năm
là bóng của ngày đi không trở lại
là tình anh trong mộ tối yên nằm

thơ là ngọc kết tinh muôn giọt lệ
là hồn sương về giữa nguyệt hao gầy
là réo gọi cuối phương người quạnh quẽ
nơi em còn ôm mộng đuối hai tay

thơ là đóa-bi-thương vừa kết nụ
là sắc hương vời vợi cõi chiêm bao
là khát vọng vượt muôn trùng sinh tử
là nghìn đêm thổn thức dưới trăng sao

nên anh viết là anh đang sống với
phút rợn ngời bên vực thẳm thương đau
bởi khi viết là anh đang réo gọi
một màu xanh vàng úa tự phương nào.


CHỈ CÒN LẠI THƠ

Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
 

Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa

Nếu phải sống trong vòng tay quỹ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
 

Chúa chẳng thể. Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
 

Vườn đá tảng (*) ôi thơ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ

                            Lê Văn Trung

 (*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài

 

ĐỊNH MỆNH THI SỸ (*)
Thơ cho Cõi Lặng Im

Này ngươi
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội

Hỡi thi sỹ vĩ đại của thiên thu vĩ đại
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật

Này ngươi
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì

Hãy nhận lấy vòng hoa cuối cùng
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.

    Lê Văn Trung

(*) Chữ của Khalil Gibrant


EM, NGƯỜI LỮ KHÁCH MỘT ĐÊM MƯA

Hỡi các anh!
Những nhà thơ!
Những thi sỹ!
Những nghệ sỹ thơ!
Trong cõi trần gian này, các anh chỉ là cái quán trọ ven đường, nơi dừng chân của lữ khách giang hồ, của hương sắc thuyền quyên, của giai nhân tài tử... trên dặm trường tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm tri âm tri kỷ, tìm kiếm hạnh phúc lửa hồng, sau những gian nan mỏi mệt, sau những trống vắng cô đơn, họ tạt vào quán ven đường (các anh chỉ là cái quán ven đường), uống một chung giải khát, ngồi trầm tư dăm phút, mà lòng thì hướng về một phương trời xa. Và họ lại lên đường. Các anh, tôi, chỉ là cái quán ven đường.
Họ đến âm thầm lặng lẽ
Họ ra đi lặng lẽ âm thầm!
Họ hướng về khung trời của họ
Khung trời rất riêng của họ
Khung trời đó không có nơi anh
Khung trời đó không có trong anh
Anh chỉ là chốn dừng chân ven đường
Tôi viết tặng bài thơ sau đây cho tôi, cho các anh, những nhà thơ, những thi sỹ, cho chúng ta.
Tôi cũng xin gửi bài thơ này đến một người đã có lần tạt qua đời tôi như lữ khách dừng chân. Tôi, quán trọ ven đường.


Người qua đời tôi như lữ khách
Ghé vào quán trọ một đêm mưa
Một đêm không ước không hò hẹn
Rồi không giã từ không tiễn đưa

Tôi rót đời tôi tràn giọt lệ
Tôi chiết đời tôi từng cơn say
Người uống tưởng chừng dăm giọt rượu
Ai ngờ độc dược ngấm men cay

Tôi uống ngỡ vì người là rượu
Tôi say ngỡ vì người là men
Tôi biết tình người như ngọn sóng
Vỗ mãi vào bờ tôi lãng quên

Đừng qua đời tôi như là khách
Xin qua đời tôi tình trăm năm
Tôi nghe lòng chiều mờ lệ ướt
Chảy từng giọt đắng lạnh căm căm

Xin qua đời tôi như tình nhân
Xin ngồi cùng tôi như tri âm
Tôi nhen đóm lửa hâm vò rượu
Rượu ủ từ trong giọt máu bầm

Sao người về ngang như lữ khách
Vô tình ghé lại một đêm mưa
Người qua đời tôi như qua sông
Người qua đời tôi một cõi buồn

Mai thôi người đi không tiễn đưa
Trôi theo dòng mưa tôi đang mưa
Tay ướt làm sao cầm giấc mộng
Áo ướt còn thơm mùi hương xưa?

Mai người đi thôi không đợi chờ
Mai người đi thôi không hẹn hò
Hồn tôi quán vắng từ đêm ấy
Tình tôi đã trôi chùng trong mơ

Sao người không là ly rượu cạn
Sao người không là ly rượu cay
Sao không mở lòng người vô tận
Rót gì vào nhau niềm phôi phai

Hình như người chỉ là lưu khách
Quán trọ ân tình không chiếu chăn
Trần gian là cõi đời chia biệt
Giấc mộng tình duyên cũng héo tàn

Hình như người chỉ là lưu khách
Một phút đò neo bến muộn màng
Trăng rót vào đêm trường tịch mịch
Mái chèo khua nhẹ bóng trăng tan

Tôi tiễn người? Không! Ai tiễn đưa?
Dòng sông xưa chảy đến bao giờ
Tình tôi sóng vỗ vào quên lãng
Tình tôi sóng vỗ tàn cơn mơ.

                               Lê Văn Trung


KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT

Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng
 

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi
Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội

Tôi làm thơ như kẻ hát rong
Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm
Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!

                                          Lê Văn Trung


THI SỸ VÀ HOA HỒNG

Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG

Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi

Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.

                  Lê Văn Trung


THI SĨ, KẺ HÀNH HƯƠNG KHÔNG MỆT MÕI

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương kiên trì trên đường kiếm tìm sự thật
Giữa cõi nhân gian phiền muộn này
Dẫu biết rằng ngôi đền Thánh còn xa tít phía chân trời hoang phế
Và tượng Thánh bao dung nghìn năm còn nhìn nhân gian qua bao phép màu dâu bể
Còn những lời kinh hóa thạch thuở hồng hoang
Những bụi tro còn cháy giữa điêu tàn
Vẫn tỏa sáng ánh hào quang vạn pháp

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương đi chưa bao giờ tới
Đi như là một khát vọng vô biên
Đi như là không thể một giây phút lãng quên
Ở phía trước là bờ
Còn mịt mù xa hút
Mà gần gủi sát na
Là vô thủy vô chung
Là sương khói quê nhà
Ở phía trước là bờ
Khai lộ dòng giải thoát

Người
Kẻ hành hương kiếm tìm sự thật nằm nghìn năm dưới lớp trầm tích hổn mang
Người
Làm thơ như kẻ ra đi là khởi điểm quay về
Ngôi đền Thánh là trái tim bất tử
Là thiên thu là mật ngữ diệu ngôn
Là uyên nguyên thắp ngọn lửa linh hồn

Người đi mãi
Chưa bao giờ dừng lại
Có hay chăng thiên thu là thực tại vĩnh hằng.

Lê Văn Trung
12. 10. 19

Trích cảm nhận của Viên Hướng:

"Người hành hương là kẻ hào sảng ra đi trọn vẹn một tình yêu vô ngại, là người dấn thân vào biển trời cát bụi để tìm tuyệt đối giữa dòng chảy vô biên. Giữa thế tục trần lao người bước đi bằng trái tim rực ngời phụng hiến. Thật sự, không có chốn quay về, không có nơi tìm kiếm, vì đâu cũng là quê hương khi tâm đã trinh tuyền tự tại thong dong, đâu cũng ẩn chứa vẻ đẹp vẹn toàn chân mỹ thiện.

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...