THƠ LÀ TIẾNG GỌI CỦA VÔ CÙNG
lê văn trung
***
• Ai có thể nhìn thấu đời mình chìm khuất trong từng sợi máu chảy dài qua những dòng sông dâu bể tang thương mất còn sinh tử?
Phải chăng hỡi thi sĩ bé nhỏ của thiên nhiên vĩ đại, kẻ đã lặng nghe tiếng gọi của vô cùng?
• Ai có thể vượt qua vực bờ trăm năm ngắn ngủi mà
chưa hề cháy bùng muôn ngàn khát vọng của lửa hiện sinh?
Ai đã bao lần nở đóa thanh
xuân để rồi một ngày ngỡ ngàng trước những tàn phai của cơn mê nồng nàn pha men
rượu đắng?
Phải chăng thi sĩ nhỏ bé của thiên nhiên vĩ đại - kẻ đã hiến dâng đời mình trọn vẹn để rồi suốt cuộc hành trình sinh tử chỉ lặng nghe tiếng gọi của vô cùng.
• Và hỡi những ai đã từng bơi qua dòng sông đời mình
mà không nghe sóng vỗ tận bờ xa tâm thức những trôi nổi bập bềnh?
Và hỡi những ai đã từng
lắng nghe gió réo tận khu rừng nhân gian mà không nhìn thấy bao nhiêu lá vàng
rơi rụng, bao nhiêu sương sớm mây chiều bay qua bay qua bay qua trôi xa trôi xa
trôi xa…một màu không-sắc.
Và phải chăng ơi thi sĩ
Kẻ đã tái sinh hằng muôn kiếp
Đang lặng nghe tiếng gọi của vô cùng
Lê Văn Trung - Tháng 10 – 21