NGƯỢC XUÔI CHO HẾT VÒNG LUÂN LẠC
Người đi bỏ lại bên thềm cũ
Những lời hò hẹn đã xanh
rêu
Đưa tay vuốt nhẹ làn sương
bụi
Chợt thấy lòng xưa úa bóng
chiều
Người đi bỏ lại con đường
vắng
Lá rụng vàng phai áo lụa
vàng
Con đường hun hút xa vô tận
Cát bụi đau từ mỗi bước
chân
Có kẻ ngồi buồn bên hiên
quán
Rót rượu mà ngâm “Tống Biệt
Hành”
Người đi bỏ lại lòng sông
quạnh
Bọt bèo từ đó cũng lênh
đênh
Người đành bỏ lại, đành
quên lãng
Giấc mộng đời xanh buổi tóc
xanh
Ngược xuôi cho hết vòng
luân lạc
Tìm nhau nơi cuối bãi đầu
ghềnh
Lê văn Trung
04. 3024
NHẶT GIÙM CHO HẾT NHỮNG BUỒN VUI
Anh về gom nhặt lá vàng xưa
Mỗi lá rơi như có hẹn hò
Hẹn đến mùa sau người trở lại
Mỗi lá rơi là một giấc mơ
Anh ngồi trò chuyện với trăng khuya
Nhớ áo thu ươm màu dã quỳ
Có dăm chiếc lá rơi trên áo
Và áo người bay như nắng bay
Những vầng trăng tròn khuyết đời nhau
Xuân hạ thu đông lá đổi màu
Chiếc lá màu trăng vàng mấy thuở
Rơi từ tiền kiếp đến nghìn sau
Từ đó anh về nhặt lá rơi
Như nhặt cơn mơ tạ lỗi người
Xin hãy vì thơ mà trở lại
Nhặt giùm cho hết những buồn vui
Lê Văn Trung
05. 05. 24
NHỚ MÀU HOA CŨ
Rất lẻ loi một đóa hoa vàng
Nở muộn bên đường chiều
đang sương
Có người chợt nhớ mùa thu
trước
Hoa cài lên tóc còn ươm
hương
Từ đó mùa đi chẳng hẹn hò
Con đường sương phủ trắng
như mơ
Có người yêu quá màu hoa cũ
Màu hoa vàng nhuộm từng câu
thơ
Có người yêu quá màu hoa cũ
Nhớ áo vàng trăng buổi chớm
rằm
Nhớ mãi con đường chiều
sương trắng
Ai ngờ nhớ suốt cuộc trăm
năm
Có người yêu quá màu hoa cũ
Gọi nắng đầu thu mưa cuối
thu
Chợt thấy lòng xưa vừa hé
nụ
Một đóa hoa vàng nở lẻ loi.
Lê văn Trung
2024
NIỆM KHÚC
(tưởng nhớ hiền hữu Trần Hoài Thư)
Trần Hoài Thư! Trần Hoài Thư!
Rong chơi đi nhé cõi trời văn chương
Áo xưa đã sạch bụi đường
Rừng xưa mây trắng bay cùng hồn thơ
Em xưa cũng biệt sương mờ
Tình xưa trả lại đôi bờ nhân gian
Hoa xưa đôi cánh rụng vàng
Theo anh về giữa mênh mang đất trời
Anh về bỏ lại cuộc chơi
Là quên hết chuyện khóc cười bể dâu
Rủ buông phiền não thương đau
Anh đi là để bước vào vô biên
Đi tìm trong cõi lãng quên
Bỏ trăm năm những chuyện tình nhân gian
Có con chim khóc trên ngàn
Tiếc cho giấc mộng chưa tàn cơn mơ
Chữ trong
Chữ đục
Chữ mở
Tiễn anh mây trắng là thơ cuối ngày
Tôi còn vướng hạt bụi này
Xin như giọt lệ chia bày tiếc thương.
Lê Văn Trung
Quê nhà, 28 tháng Năm, 2024
NIỆM KHÚC 2
(cùng Phạm Văn Nhàn và Phạm Cao Hoàng thương tiếc tiễn người bạn thân quý Trần Hoài Thư)
Anh đi bỏ lại bạn bè
Theo cánh chim Yến bay về trời cao
Hình như có một vì sao
Sáng lung linh gửi câu chào tiễn đưa
Rừng sâu lũng thấp bây giờ
Ngày anh bỏ lại còn chờ đợi anh
Bồng Sơn, Phù Mỹ, Tam Quan
Gió hiu hắt buổi tan hàng còn ru
Những người bạn cũ anh đây
Buồn không níu được bàn tay giã từ
Sóng trào trong những câu thơ
Anh đi dang dở cơn mơ cuối cùng
Nặng lòng hai chữ văn chương
Mà đau tận cả máu xương rã rời
Bay theo chim Yến về trời
Câu thơ là nén nhang lời tiễn đưa.
Lê Văn Trung
(Quê nhà 2 tháng Sáu, 2024)