Đã
hết phiêu bồng – Dạ khúc – Dạ khúc trăng – Dạ lan hương - Đã mất nhau từ trong
cơn mơ – Dạ sầu ngâm – Dâng hiến - Đành cũng không đề - Dỗ dành tương lai
ĐÃ HẾT PHIÊU BỒNG
Từ
trăm ngàn cõi phiêu bồng
Ta về
đây với chút lòng lãng quên
Xe
qua mấy nẻo gập ghềnh
Quán
đời ta dựng bên triền núi cao
Sẽ
còn lại với mai sau
Một
hồn lảng vảng chia sầu cỏ cây
Lê Văn Trung
Thơ
Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007)
DẠ KHÚC
Tôi
làm con dế nhỏ
Giữa
đêm tình gáy sương
Em
ủ một màu trăng
Lắng
tim buồn trong cỏ
Tôi
làm con sâu đo
Trên
nhánh đời vô lượng
Em
chỉ là giấc mơ
Tôi
đo từng bước muộn
Tôi
đo từng bước run
Không
ra ngoài ảo tượng
Em
ở phía vô cùng
Tôi
quanh đời bé mọn
Tôi
làm con bướm đêm
Cánh
rụng, nằm trên đất
Cánh
bướm nào trong em
Đã
biến hình lột xác
Tôi
nằm trên đất chết
Có
bao giờ nguôi quên
Bên
kia bờ hủy diệt
Tôi
làm hoa tí ngọ
Nở
đúng giờ nhân gian
Tôi
làm con dế nhỏ
Gáy
giữa tình chia tan
Em
về trưa hoa tàn
Em
về khuya trăng vỡ
Con
bướm tình tắt thở
Chỉ
còn màu sương loang
Tôi
nằm nghe bước nhỏ
Mùa
thu người trăm năm
Tôi
trải lòng cỏ úa
Lên
mộ sầu ăn năn
Mai
em về tóc xoả
Giọt
lệ buồn căm căm
Con
dế tình khản giọng
Dưới
vực chiều xa xăm
Trăm
nhánh đời vô lượng
Tôi
đo hồn thiên thu
Tôi
luân hồi hoá bướm
Cánh
rụng nằm bên hoa
Em
ở phía trời xa
Khúc
dạ cầm im bặt.
DẠ KHÚC TRĂNG
Em ơi đêm nay trăng
không về
Trăng còn lang thang
mù cơn mê
Ôi trăng vàng xưa mùa
nguyệt nở
Ôi trăng tình xưa vàng
câu thơ
Trăng thơm ôi mùa
trăng hương phai
Ôi trăng hồn tôi trên
vai gầy
Em về qua phố trăng
vàng phố
Tôi về qua em trăng
hương bay
Sao không cùng tôi
trăng mơ Huyền
Sao không cùng tôi
trăng nguyệt cầm
Ôi trăng về đâu năm
cung trầm
Tương tư từ trong mùa
trăng tan
Em ơi trăng còn say
hương ngàn
Nao nao hồn tôi cơn mê
hoan
Ai trói hồn tôi bằng
sợi tóc
Ai giam tình tôi đôi
môi ngoan
Thôi thôi, đành thôi
trăng hoang đường
Thôi thôi, đành thôi
mù trăng sương
Ai giết hồn tôi bằng
đôi mắt
Ai hát tình tôi ngời
thiên hương
Em ơi! Về đâu? Trăng muôn
phương!
Lê Văn Trung
DẠ LAN HƯƠNG
nụ hoa bừng giữa đêm hương
nở trinh nguyên đóa vô thường đời em
hồn tôi như giọt sương quỳnh
chảy đôi dòng lệ trên nhành từ tâm
kiếm tìm tận cõi vô ngôn
đốt thơ oan nghiệt – khép vòng tử sinh
không tôi vô ảnh vô hình
không em, khói bụi phù vân lụy phiền
chỉ còn thoáng dạ lan hương
thoát thai từ buổi tang thương đất trời.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
ĐÃ MẤT NHAU TỪ CƠN MƠ
Đã mất nhau từ buổi chớm thu
Đã lạc nhau từ mộng ban đầu
Em về xiêm áo qua sông lạ
Để bến ngày xưa lạnh mấy màu
Mười năm, năm mươi hay trăm năm
Trăng đời nhau khuyết mãi đêm rằm
Tôi ươm sương khói chưng thành rượu
Tôi ủ tình tôi thành hơi men
Đã mất nhau từ những ngỡ ngàng
Mất nhau trong những lời dỡ dang
Em cài hoa thắm sang vườn mới
Có xót thương chi những bẽ bàng
Nắng đã phai, chiều cũng vàng phai
Gió buốt lòng như tiếng thở dài
Tôi đứng trông chiều rơi xuống chậm
Rơi hoài chưa hết cuộc tình ai.
Lê Văn Trung
DẠ SẦU NGÂM
Bên cổ thành xưa
Bên tường rêu mọc
Dưới bóng nguyệt mờ
Em ngồi xõa tóc
Thả sầu trong mơ
Đàn ai tơ vàng
Lời ai ngân vang
Buồn như tiếng than
Chìm trong đêm tàn
Rơi trong sương tan
Chim khuya chuyền cành
Chuông chùa sang canh
Lê Văn Trung - Tạp
chí Bách khoa, số 323, ngày 15-06-1970
DÂNG HIẾN
Tôi xin mở rộng lòng mình
Như lòng xuân cũng mông mênh đất trời
Tôi xin trải vẹn niềm vui
Trong tim em - trong tim người, tôi yêu
Tôi xin xanh lại từ đầu
Nhuộm vào thơ phút nhiệm mầu tinh khôi
Tôi và hoa nở rạng ngời
Tôi và hương ướp lụa người áo mây
Tôi xin làm cốc rượu đầy
Cho môi tình ái nồng say ái tình.
Lê Văn Trung
ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
Lê Văn
Trung
No comments:
Post a Comment