Dòng sông ký ức - Dòng sông tôi (2 bài) – Dòng sông và dòng sông – Đốt sách – Dụ ngôn – Đừng để tôi một mình ra đi – Dưới chân đèo Vạn Tượng – Đường có nhiều hoa Xuyến Chi – Đường xưa lối cũ
DÒNG SÔNG KÝ ỨC
DÒNG SÔNG TÔI
Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy qua đời
Đời tôi là một dòng sông lạ
Chảy trăm năm chưa trọn kiếp người
Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Em qua đời tôi như nước qua cầu
Có nghe sóng vỗ vào cơn mộng
Nước một dòng đau lạc mấy màu
Nước vẫn chảy qua dòng sông tôi
Và tình tôi vẫn chảy ngậm ngùi
Đời tôi là dòng sông vô tận
Chảy hoài chưa hết cuộc trần ai
Tôi chảy qua em một cuộc tình sầu
Tôi chảy qua em một cuộc tình đau
Tôi chảy như tim dòng máu chảy
Chảy hoài không thấy bến bờ nhau
Tôi chảy qua em bờ đá gập ghềnh
Tôi chảy qua tình triền dốc chênh vênh
Tôi chảy qua đời tôi chìm nổi
Tôi chảy về đâu cho nguôi quên?
Lê
Văn Trung
DÒNG SÔNG TÔI
Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Sông ơi sông chảy về đâu, cuối cùng
Còn tôi ơi! Một dòng sông
Trăm năm chảy giữa mênh mông cuộc người
Chảy từ thuở đứt tao nôi
Chảy lênh đênh giữa đất trời tang thương
Này tôi ơi! Một dòng buồn
Chảy về đâu giữa bải cồn hoang vu
Chảy về đâu? Chảy về đâu?
Qua em là những nhịp cầu chênh vênh
Qua nhau là thác là ghềnh
Chảy buồn qua cuộc tình duyên lỡ làng
Đưa người, thôi, đưa qua sông
Đưa tôi, là mãi trăm dòng ngược xuôi
Chảy về đâu mà ngậm ngùi
Về đâu với cuộc tình tôi, hỡi người?
Lê Văn Trung
DÒNG SÔNG VÀ DÒNG SÔNG
Lê Văn Trung
ĐỐT SÁCH
Ta bỗng thấy đời ta hèn hạ quá
Một đêm về đốt sách cháy vô minh
Ta cháy giữa một bình minh rất lạ
Lửa điêu tàn - ngôn ngữ trắng màu tang
Ta bỗng thấy mặt trời ta chảy máu
Máu khô bầm da thịt cõi nhân gian
Ta nằm đợi thần linh về báo mộng
Đêm ma trơi, ngày quỹ lộng kinh hoàng
Từng trang sách rách bung tàn nhịp thở
Tro mù bay mờ mịt bốn phương người
Ai nằm đợi trong nấm mồ thiên cổ
Có nghe chăng ta cháy lửa ngậm ngùi?
Có thấy chăng ta khóc từng trang sách
Lửa điêu tàn ta đốt linh hồn ta
Từng con chữ như lệ bầm trong mắt
Lửa điêu tàn, ôi lịch sử can qua
Ta chợt thấy đời ta hèn hạ quá
Đã cam lòng đốt cả trái tim đau.
Lê Văn Trung
DỤ NGÔN
Tôi đang thở hơi thở của Đất Trời
Bằng nhịp đập của trái tim Vũ Trụ
Tôi đang sống với tấm lòng Thiên Cổ
Và yêu em bằng mầu nhiệm của Thi Ca
Linh hồn tôi là vạn cõi Bao La.
Lê Văn Trung
ĐỪNG ĐỂ TÔI MỘT MÌNH RA ĐI
đừng để tôi chai mòn đừng để tôi già cỗi đừng để tôi chết âm thầm nơi cõi lặng
im trong tôi
đừng để tôi đứng trước tôi mà không nhìn thấy tôi không nhìn
thấy có một dòng sông chảy qua đời tôi không nhìn thấy mặt trời bình minh ngày
khai sinh sự sống
đừng để tôi bước đi trong tịch lặng cô đơn ngàn năm của kiếp
người
đừng để tôi đi qua tình em chợt thấy mình tội lỗi tội lỗi của
kẻ bám riết phận mình nổi trôi rong rêu vô bờ không định hướng
đừng để tim tôi nấc lên khô khan như những hạt muối nung dưới
trời lửa cháy
ôi những giọt lệ lấp lánh như kim cương một hôm nào tan chảy
trong tình em mù mịt
xin đừng để tôi từ biệt tôi không lời đưa tiễn chẳng ai ném
một nhành hoa úa lên nắp ván thiêng đã khép
đừng để tôi ôm nỗi trống rỗng hư vô bờ vai lụa mềm làn môi
nguyệt vỡ một lần em đã thả trôi đi trôi đi trôi đi
ôi dòng sông đời tôi cạn nước vẫn còn vang tiếng sóng dội vào
đôi bờ đau thương
đừng để tôi một mình ra đi
đừng để tôi một mình ra đi
Lê Văn Trung
DƯỚI CHÂN ĐÈO VẠN TƯỢNG
ĐƯỜNG CÓ NHIỀU HOA XUYẾN CHI
Trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Tôi bắt gặp mùa thu phơi sương trắng
Những sớm mai lòng tôi chưa kịp nắng
Và tình em chưa kịp trải lụa vàng
Những đóa hoa xuyến chi rạo rực nở và náo nức tỏa hương
Hương của đất nghìn năm còn ủ mật
Hương của em thiên thu còn cháy khát
Ái ân người rằm suốt một mùa trăng
Tôi bước đi trên những con đường có nhiều hoa xuyến chi
Hoa dung dị như môi tình mới nở
Hoa hồn nhiên như áo tình bay trong gió
Để lụa là chảy mượt mấy dòng thơ
Hoa
nở trắng
Như người về trắng giấc sương mơ
Ôi nhẹ quá, lòng tôi như cánh bướm
Ôi nhẹ quá, đôi cánh tình rất mỏng
Tôi bay cùng hoa trắng một mùa sương.
Lê Văn
Trung
25.8.19
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
Lê Văn Trung - Tạp
chí Bách khoa số 337 & 338, ngày 15-01-1971
No comments:
Post a Comment