Sunday, September 20, 2020

Một Lần Nguyên Xuân – Một mai em có trở về - Một Miền Im Lặng Khác – Một Mình – Một mình trước biển - Một Ngày Bình Yên - Một Ngày Buồn Quá Đổi – Một Tôi Giữa Đất Trời

 Một Lần Nguyên Xuân – Một mai em có trở về - Một Miền Im Lặng Khác – Một Mình – Một mình trước biển - Một Ngày Bình Yên - Một Ngày Buồn Quá Đổi – Một Tôi Giữa Đất Trời

 

MỘT LẦN NGUYÊN XUÂN

Cho tôi về một lần thôi
Nhìn mây xanh
với áo người còn xanh
Trải hồn ra với
VÔ BIÊN
Trải tình ra với mông mênh đất
trời

Cho tôi về
một lần thôi
Ngắm trăng vàng thắm
mắt người đầy trăng
Em từ
VÔ LƯỢNG NGUYÊN XUÂN
Áo hoa quần lụa đêm trần gian tôi

Cho tôi
Về một lần thôi
Sương nghìn năm cũ nhớ người còn bay
Tìm nhau giữa hội xuân này
Qua nhau cho hết một ngày.
Rồi thôi!

Lê Văn Trung
03.01.20

 

MỘT MAI EM CÓ TRỞ VỀ 


Rồi có thể một ngày kia em sẽ
Khép hoàng hôn ngồi đợi cửa bên chiều
Lòng hoài nhớ một vầng trăng thiếu nữ
Giấc khuya rằm thổn thức giọt sương gieo

Về thăm lại dòng sông xưa bến cũ
Còn thầm nghe sóng vổ gọi tên người
Chim lẻ bạn nghiêng chao niềm cố xứ
Bóng người về chìm giữa bóng mây trôi

Về ngồi lại bên thềm rêu tìm đọc
Câu thơ buồn tiếc thuở phấn hương xưa
(Phấn hương nào nhòe nhoẹt dưới sương mưa
Đã giấu vội nghìn thu trong mắt biếc)

Em về lại có nghe lòng tưởng tiếc
Nắng mùa xanh lụa thắm áo xuân thì
Đừng nhe em! Đừng ngăn dòng nước mắt
Dù muôn xuân vàng lạnh bỏ nhau đi

Người trăm năm hò hẹn có quay về
Xin nước mắt em là men rượu ngọt
Xin nước mắt em là dòng hương mật
Chảy vào đời trôi rữa sạch nguồn cơn

Tôi mở lòng tôi ngồi đợi cuối hoàng hôn.
Lê Văn Trung

 

MỘT MIỀN IM LẶNG KHÁC

(thơ cho CÕI LẶNG IM)

Còn trong cõi LẶNG IM
Một miền IM LẶNG khác
Còn trong cõi kiếm tìm
Một mối tình đã mất

Em thắp chi mùa đông
Những ngọn đèn tháng chạp
Em thắp chi mùa thu
Một vì sao hiu hắt
Thuở tóc tình sương phai
Thuở mắt tình lệ xót
Em thắp chi hồn tôi
Trong từng đêm trăng úa
Trăm năm còn chờ nhau
Một vòng tay chưa mở
Trăm năm còn tìm nhau
Nhạt nhòa câu duyên nợ

Còn trong CÕI LẶNG IM
Một MIỀN IM LẶNG khác
Giữa mịt mù vô biên
Là con đường giải thoát.

                Lê Văn Trung


MỘT MÌNH


Một ly. Một ghế. Một bàn
Trống trơ quán vắng, đêm tàn, mình tôi
Rượu buồn như lệ của người
Mà say, dang dở cả lời trăm năm
Đàn ai rụng tiếng huyền cầm
Nhớ trăng áo mỏng chưa rằm quỳnh hương
Rượu không rót cạn nỗi buồn
Nhớ người nhớ cả mênh mông đất trời.

                                Lê Văn Trung

 

MỘT MÌNH TRƯỚC BIỂN

Còn mỗi mình ta đứng trước biển
Con chim mòng chết xác bập bềnh
Mặt nước ngầu đen gào thảm thiết
Những lời uất nghẹn suốt vô biên

Người đã dong thuyền đi biệt biệt
Màu mây cố xứ buồn căm căm
Kẻ sống cũng đành như biển chết
Tiễn nhau nuốt nghẹn lời thương tầm

Thì xem như cá không còn biển
Như chim lẻ bạn không còn rừng
Ta đào mộ huyệt chôn hờn tủi
Nước mắt tiền nhân dòng dòng tuôn

Giẫm chân lên cát cát sùi sụt
Ta bước mà đau hạt cát bầm
Vùi chân trong nước lòng tê buốt
Nghe chừng rờn rợn vết dao đâm.
Lê Văn Trung


MỘT NGÀY BÌNH YÊN

 

Nở đi em một mặt trời
Long lanh trong giọt lệ ngời yêu thương
Tỏa ngát lên mầu nhiệm hương
Nghìn thu rót mật tận nguồn tim reo

Thắp lên em vạn vì sao
Cho đêm tình ái chảy vào sông trăng
Cho thơ tôi tắm lệ nồng
Cho hồn tôi tắm trong hồn cỏ cây

Rót đi em giọt tình say
Ngửa lòng tôi uống một ngày bình yên.

                           Lê Văn Trung


MỘT NGÀY BUỒN QUÁ ĐỖI

Lòng buồn quá em nở giùm tôi với
Tường vi ơi, đại đóa cúc ươm vàng
Xin nở với lòng tôi đang mùa vội
Đêm chưa tàn thao thiết nụ quỳnh hương

Lòng buồn quá xin chảy cùng tôi với
Dòng sông ơi và suối và khe rừng
Chảy róc rách vào lòng em mở hội
Đêm chưa tàn lá rụng giữa mùa trăng

Lòng buồn quá xin hót giùm tôi với
Lời nỉ non con dế nhỏ ven đường
Lời của gió thổi mềm miền sương gội
Đêm chưa tàn tóc rối mộng trầm hương

Lòng buồn quá xin bay cùng tôi với
Mây ngang trời chìm áo lụa vàng phai
Bay dịu dàng qua lòng tôi diệu vợi
Đêm chưa tàn chưa cạn một hồn sa
 

Lòng buồn quá, ôi một ngày buồn quá
Lòng hoang vu bờ bãi tiếp hoang vu
Ôi tình em là một dòng sông lạ
Vỗ vào tôi sóng mỏi cuối chân cầu.

                          Lê Văn Trung


MỘT TÔI GIỮA ĐẤT TRỜI

Mình tôi với những con đường
Quanh co trong cõi vô thường nhân gian
Buồn rơi giọt nắng khô tàn
Lá mùa quên lãng rụng vàng giấc mơ

Buồn trong tôi những sợi mưa
Tự nguồn thiên cổ về chưa hết sầu
Réo gì lời thiết tha đau
Đường tôi gãy những nhịp cầu trần gian

Nhớ gì mà sương chưa tan
Còn che kín cõi tình dang dỡ tình
Một tôi trời đất rộng thênh
Quanh co đường quạnh buồn tênh phận mình.

                          Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...