Rồi có một ngày - Rồi có một ngày anh sẽ không còn làm thơ – Rồi đành lãng quên - Rót về đâu ngàn dặm chén hồ trường – Rụng xuống trang thơ đã ố vàng
RỒI CÓ MỘT NGÀY
Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Anh theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm
Không như những Pharaon đi về phía bờ tây sông Nil
Mang theo khổ đau mang theo hạnh phúc mang theo châu báu mang theo khát vọng
mang theo tình yêu mang theo ảo tưởng một đời
Không bao giờ nguôi ngoai
Không bao giờ thỏa nguyện
Rồi sẽ có một ngày anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Xin đừng để anh mang theo những điều chưa viên mãn
Đừng để anh mang theo những bóng hình nhòe nhoẹt quỷ ám ma trơi lọc lừa gian
dối
Đừng để anh mang theo những dục vọng thấp hèn những mong ước nhỏ nhoi
Của một đời anh lao đao lận đận từng giây từng phút từng giờ từng ngày từng
tháng từng năm
Rồi sẽ có một ngày
Anh đi về phía bờ tây dòng sông đời anh
Không mang theo gì
Không tiếc nuối điều chi
Không buồn không vui không hờn không giân
Anh đi theo phía mặt trời dẫn lối
Vào trong đêm
Không còn gì cho người
Không còn gì cho em
Không như những Pharaon
Lúc cuối đời đi về phía bờ tây sông Nil
Còn trói buộc quá nhiều hệ lụy
Anh chỉ là giọt sương
Anh chỉ là gợn mây
Rơi vào phía bờ tây
Rơi về phía bờ tây
Dòng sông đời anh
Rồi sẽ có một ngày
Rồi sẽ có một ngày.
Lê Văn
Trung
RỒI CÓ MỘT NGÀY ANH SẼ KHÔNG CÒN LÀM THƠ
Rồi có một ngày anh sẽ không còn làm thơ
Khi mặt đất đã chìm trong bóng tối
Khi tiếng khóc vang lời kinh sám hối
Của linh hồn anh vừa chết trong hồn em
Khi trái tim anh lặng lẽ im lìm
Những nhịp đập chỉ là lời trăn trối
Chúa cũng bỏ quên phép mầu cứu rỗi
Thơ úa vàng tơi tã một trời tang
Rồi có một ngày anh sẽ không còn làm thơ
Măt trời chết sau khu đồi vĩnh biệt
Cả nhân loại trước con đường hủy diệt
Không nhiệm mầu nào quay lại thuở hồng hoang
Lửa cháy thiên thu lửa cháy điêu tàn
Thơ tro bụi không luân hồi sinh tử
Thơ vỡ nát từng mãnh hồn tan vỡ
Thơ về đâu? Không địa ngục thiên đàng
Rồi có một ngày anh sẽ không còn làm thơ
Máu sẽ chảy như một dòng nham thạch
Máu sẽ khô phơi bầm trên mặt đất
Linh hồn thơ lạc lõng giữa hoang vu
Không còn ai về nhỏ lệ bên mồ
Trong hố thẳm trái tim tình ngưng đập.
Lê Văn Trung
RỒI ĐÀNH LÃNG QUÊN
RÓT VỀ ĐÂU NGÀN DẶM CHÉN HỒ TRƯỜNG
Có chén rượu ta uống hoài không cạn
Rượu nhớ người men rượu úa hương phai
Năm mươi năm giữa muôn trùng hoạn nạn
Năm mươi năm như một tiếng thở dài
Có
chén rượu mời nhau mà lệ buốt
Người phương trời áo bạt gió tàn đông
Ta ngồi giữa nhân gian mà bật khóc
Thương phận đời trôi lạc mấy dòng sông
Có chén rượu ta rót vào vô tận
Nghe trùng xa sóng mỏi mệt xô bờ
Nghe tiếng gọi tận cội nguồn quên lãng
Là ly tan!
Từ đấy!
Mộng trùng lai!
Rượu ta chảy vào thơ
Tàn cơn mộng
Có ai về ngồi lạnh dưới sương đêm
Rượu ta chảy tràn qua bờ vô vọng
Em không về
Ly rượu úa
Đầy trăng
Em không về trong suốt cuộc trăm năm
Có ly rượu chờ ai mà chưa cạn
Có ly rượu chứa men sầu vô hạn
Rót về đâu?
Ngàn dặm
Chén hồ trường. (*)
Lê Văn Trung
* Hồ trường. Nguyễn Bá Trạc
RỤNG XUỐNG TRANG THƠ ĐÃ ÚA VÀNG
Em ơi chiếc lá mùa thu cũ
Rụng xuống trang thơ đã ố vàng
Những câu thơ viết còn dang dở
Như vành trăng khuyết suốt trăm năm
Những câu thơ úa màu rêu úa
Vùi xác xơ mơ dấu chân người
Khi gió mùa xanh xao xuyến gọi
Lời thơ rụng xám lá thơ rơi
Thơ chưa kịp gửi lời chia biệt
Ta đợi - rồi em chẳng trở về
Ta đợi như bờ xanh mòn mỏi
Em về, dù chỉ để chia ly
Em về, dù chỉ vài chung rượu
Uống như uống cạn nỗi đau đời
Đập vỡ ly rồi chia mỗi ngã
Đập vỡ ly rồi, quên lãng thôi
Hãy trở về! Dù không hò hẹn
Gặp nhau cho vẹn nghĩa trần gian
Cho dẫu lòng như mùa thu cũ
Rụng giữa câu thơ đã ố vàng.
Lê Văn Trung 9.11. 19
No comments:
Post a Comment