Saturday, September 19, 2020

Tạ ơn - Ta về với khúc kinh thơ – Tạm gọi là thơ - Tâm Nguyện –Tâm tình cùng Lý Bạch - Tâm vọng - Tận Hiến – Tàn một cơn say – Tàn phai (2 bài) - Tàn Thu

Tạ ơn - Ta về với khúc kinh thơ – Tạm gọi là thơ - Tâm Nguyện –Tâm tình cùng Lý Bạch - Tâm vọng - Tận Hiến – Tàn một cơn say – Tàn phai (2 bài) - Tàn Thu 


Tạ Ơn

Thôi bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Bên này bờ hoa đang nở cùng tôi
Và em hỡi! Mở giùm trang kinh cũ
Và rung chuông dâng tạ nghĩa ơn đời
 
Sông tôi chảy bình yên và thuần hậu
Mang theo dòng lời chúc tụng nhân gian
Một cánh én cũng mang niềm tin mới
Để lòng nhau thắm mãi một màu xuân
 
Dẫu chẳng về mà lòng vui chờ đợi
Tôi trang hoàng trần thiết cuộc tình xanh
Lòng rất mới, thơm hơn mùi áo mới
Em phương người mây lụa áo thiên thanh
 
Thôi bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Vàng mai ơi xin thắm bến tôi chờ
Và em hỡi! Tình em là cánh én
Bay vào tôi mầu nhiệm nhạc và thơ
Lê Văn Trung - 31.01.21

TA VỀ VỚI KHÚC KINH THƠ

Trăm năm hẹn với con đường cũ
Dù lênh đênh xiêu lạc mười phương
Nỗi nhớ chập chùng trăm nỗi nhớ
Nhớ tóc chiều ai nhớ bến sông

Ta sẽ về cho dẫu dỡ dang
Chưa tròn chưa vẹn nghĩa trăm năm
Ta về tìm bóng chim vườn cũ
Rụng tiếng buồn rơi giọt lệ bầm

Ta về chép lại bài thơ cũ
Dán nỗi buồn lên mỗi bước chân
Để nghe chùng lắng hồn kiêu bạt
Để nhớ nhung và để lãng quên

Ta về để thấy màu trăng cũ
Còn sáng bên thềm của thế gian
Ta sẽ chìm trong hồn trăng vỡ
Giọt lệ tình phai nỗi bẽ bàng

Ta về như một tên hàn sĩ
Thẹn với công danh thẹn với người
Dẫu đã chết chìm cùng dâu bể
Hà cớ vì đâu còn hổ ngươi

Mà sao thương quá con đường cũ
Thương bóng em bên bóng mẹ già
Ta chở nỗi đời ta vạn dặm
Ai chở giùm em những xót xa

Mà sao thương quá con đường cũ
Thương áo vàng phai nỗi đợi chờ
Ai nhuộm mù sương vào đôi mắt
Ai ru lời ru chùng câu thơ

Em ơi muôn nẻo đường cô quạnh
Có đóa hoa nào nở xót xa
Ta sẽ vì hoa mà ngồi lại
Nhang trầm, ta tụng khúc kinh thơ

                             Lê Văn Trung

 

TẠM GỌI LÀ THƠ


Ta chân tu, thế mà em
Cứ nghiêng ngữa nọ, cứ triền trở kia
Tay bưng câu kệ ta về
Am khuya tiếng mỏ đầm đìa trần gian

Nỗi tình em lắm đa đoan
Lời kinh ta chảy hai hàng lệ xanh
Ta chân tu, sao nỡ đành
Áo vàng tay nải một mình ngược xuôi

Có không trong chốn luân hồi
Cho ta về cõi con người với em

Lê Văn Trung


TÂM NGUYỆN

Tôi xin nở hết một lần
Mùa hoa tôi thưở tình còn đang xanh
Tôi xin làm một dòng sông
Chảy qua em buổi nguyệt hồng đang hương

Tôi
Men ướp rượu tình nồng
Xin em nhung lụa cho lòng ươm tơ.

                    Lê Văn Trung

 

TÂM TÌNH CÙNG LÝ BẠCH

Ta chưa nhìn trăng mà mơ Lý Bạch
Ta chưa gặp em mà đã say tình
Ông ngẩng đầu mà vọng minh nguyệt
Ta cúi đầu mà tương tư em (*)

Ta đâu biết ông say trăng mà trầm nguyệt
Ta đâu biết ông tư hương mà ly hương
Ta yêu em mà tình chìm ly biệt
Ta yêu em mà tình chìm sông Tương

Ông rót đời ông vỡ tràn ly rượu
Ta rót tình ta chưa cạn nỗi buồn
Đầu giường trăng sáng lòng ông sáng?
Ta ngữa trông trời đất phủ sương (**)

Ta uống chưa tàn trăng Lý Bạch
Ta say chưa tàn trăng tương tư
Ôi rượu đời ta không đành cạn
Mà tình đời ta chảy về đâu?

Ôi rượu đời ta em chẳng thể
Uống giùm cho cạn buổi tàn thu
Thì sá gì đâu nghìn giọt lệ
Giam đời ta giữa cõi sa mù

                   Lê Văn Trung

(*) (**) Mượn ý thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch :
Sàng tiền minh nhật quang
Nghi thị địa thượng sương
Cữ đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương


TÂM VỌNG


Tôi chợt nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Có phải vừa khi mặt trời mọc
Tôi nghe tiếng chim hót

Mặt trời và chim
Tôi không nhìn thấy
Ánh sáng và tiếng hót
Lan tỏa
Âm vang

Trong căn phòng im lắng
Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Sao tâm mở

Làm sao nghe tiếng chim hót
Vừa khi mặt trời mọc
Làm sao biết mặt trời mọc
Vừa khi tiếng chim hót

Kẻ tọa thiền thiền định
Mắt nhắm nghiền
Tâm vọng

Tôi bước ra khỏi căn phòng
Một ngàn năm đã trôi qua
Chợt thấy bóng mình trong hạt sương
Nhận ra cội mai đầu ngõ đã già.
                Lê Văn Trung 2005


TẬN HIẾN

Cho tôi thở, như một lần, vội vã
Tôi thở cùng hấp hối của trăng sao
Tôi đứng lại giữa muôn ngàn lối rẽ
Lối rẽ nào ta cũng phải xa nhau

Cho tôi chảy một dòng như suối hạn
Tôi chảy cùng suối lệ của trăm năm
Cho tôi chảy trong cuộc người vô tận
Chảy đau thương qua hết biển điêu tàn

Tôi phải uống, một lần thôi, mật đắng
Chén bình yên xin dành lại cho người
Hoa sẽ nở trên bước đường hoạn nạn
Sẽ bừng hương trong tận khổ đau tôi

Khi tôi thở cùng trăng sao hấp hối
Trái tim hồng sẽ thắp lửa tìm nhau
Nơi nẻo cuối, em có về đứng gọi
Lời thiên thu, run rẫy, vẫy tay chào.

                                   Lê Văn Trung 


TÀN MỘT CƠN SAY

Ta ủ men buồn trong cốc rượu
Uống cùng ta những kiếp lưu đày
Uống như uống cạn niềm hoang phế
Uống đi, đừng nói lời chia tay

Trăng của nghìn phương, trăng viễn phương
Sá gì dâu bể với tang thương
Hồn ta là một vành trăng úa
Cố thổ nào đâu mà quặn lòng

Đã mất nhau từ trong hoạn nạn
Đã xa nhau từ cuộc phân ly
Máu trong tim ươm mầm ly tán
Thì tiếc thương chi một lối về

Ta ủ men buồn pha huyết lệ
Hãy uống cùng ta kẻo phụ lòng
Em hỡi dẫu tình như bóng xế
Chén đời tạ lỗi với trăm năm

Xin hãy nhen chút lửa bên chiều
Mời nhau cạn hết chén hoang liêu
Ta đang tan chảy cùng cơn mộng
Em có nghe lòng quá quạnh hiu

Một đời ta phiêu bạt phương này
Thì sá gì em mà thương vay
Thì sá gì ngươi đời lưu lạc
Thôi uống cho tàn một cơn say.

                     Lê Văn Trung

TÀN PHAI

đời ru con tiếng thở dài
bao nhiêu năm tháng mòn vai mẹ già
Bồn ơi nỗi chia xa
lòng đi trăm ngả tình cha mỏi mòn

quán nghèo xiêu vẹo bên sông
em còn đâu chuyện đôi dòng đục trong
mưa Trường Sơn lạnh buốt lòng
gió Trường Sơn rụng lá vàng vườn xưa

bầy chim sáo đã bao mùa
nhớ bông gạo đỏ rừng mua tím chiều 
còn không hỡi người tôi yêu
đêm tàn đông ngọn đèn leo lét chờ

hai mươi năm cội mai già
hai mươi năm ngậm ngùi qua lạnh lùng

 1995 (Cát bụi phận người)

TÀN PHAI


Hoa nở mùa thu xưa
Vừa tàn rơi mấy nụ
Em một thời yêu tôi
Tình xanh phai qua vội
Tôi ngồi đây mười năm
Chờ
Nghe sầu rụng mỏi
Em về đâu mười năm
Xa mù không ngoái lại
Tôi đi suốt đời tôi
Nhặt chùm bông úa nhạt
Nấm mộ tình thiên thu
Lạnh căm màu sương bạc.

Lê Văn Trung - Blao với HL, HDT

 

TÀN THU

Này đây chén rượu tàn thu
Uống đi em, giọt lệ mù sương pha
Uống đi, còn chỉ hai ta
Chén đời là mộng phù hoa cuối cùng

Uống đi em, chén bụi hồng

Chén dâu chén bể mấy dòng tang thương
Lòng ta rót tận muôn trùng
Uống đi em, đừng dở dang cuộc sầu

Lòng ta rót tận ngàn sau

Uống đi em, mộng ban đầu, tàn thu
Áo tình xanh có nhạt nhàu
Thì tình xanh vẫn một màu nguyên xuân

Chén chia tan, chén tương phùng
Uống cho cạn chén lệ hồng trăm năm
Uống đi, này chén thu tàn
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.

                             Lê Văn Trung
(Viết bài này cho cõi lặng im từ men rượu cùng Hạ đình Thao, Lê Thuận, TdinhThao, M đinh Dân, Lê Q long, Q Loc Đai, P Ba...)


TÀN THU


Hình như trời vừa cuối thu
Chiều tôi đã nhuốm sương mù trong thơ
Hình như em là cơn mơ
Là mây hư ảo trăm bờ bến xa

Hình như tình chưa nở hoa
Mà hương sắc đã phôi pha bóng chiều
Tay cầm giọt nắng vàng thiu
Nghe như giọt lệ tan vào màu thu

Tình ơi tìm lại gì nhau
Cơn mơ chín rụng trái sầu còn hương
Hình như sợi tóc người buồn
Bàn tay thả vội chút lòng mây bay

Và tôi giữa đất trời này
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.
Lê văn Trung



No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...