Tuesday, September 22, 2020

Tập thơ Thu Hoang Đường 3 - Lê Văn Trung

Tập Thơ Thu Hoang Đường (Phần 3) - Lê Văn Trung

Hồn tôi đây nhé một vườn thơ – Nhiệm mầu một mùa thu – Thơ, Hoa và Em – Lệ ngát – Hoang vắng – Mùa thu hoang đường - Chiều – Sương thu – Vàng thu - Thu buồn – Nắng vàng thu – Một trang tình huyền thoại – Người về - Hồn tôi chiếc lá vàng thu – Phương ấy một mùa thu – Ôi nắng hồn tôi là rượu ngọt – Tàn thu – Lòng cứ tưởng - Tiếng hát mùa thu – Em chảy về đâu – Mơ hoài chưa hết một cơn mơ

HỒN TÔI ĐÂY NHÉ MỘT VƯỜN THƠ

Vẫn vàng ươm màu của nhớ nhung
Vẫn bướm tương tư múa nhẹ nhàng
Vẫn sương tha thiết nghìn đôi mắt
Vẫn gió đam mê réo nhạc vàng

Em hỡi hồn tôi như nắng trong
Hồn tôi như lụa ngát hương trầm
Hồn tôi như biếc xanh vườn cũ
Như mắt hoàng hôn buổi nguyệt rằm

Em hỡi hồn tôi như phấn hương
Xin bàn tay nhẹ kẻo hương tan
Tôi hồng tôi thắm bờ môi ngọc
Xin uống cho tràn men ái ân

Em hỡi hồn tôi như áo xuân
Áo là da thịt của thanh tân
Em ơi khoát nhẹ hồn tôi nhé
Cho tình duyên trọn với trăm năm

Em hỡi hồn tôi như giấc mơ
Là nhung là lụa của thi ca
Em về đây nhé, về đây nhé
Tôi tỏa hương từ những đóa hoa

Vẫn vàng ươm, vàng bướm tương tư
Hồn tôi đây nhé một vườn thơ
Mơ gì em hỡi phương trời lạ
Tôi nở nghìn hoa nỗi đợi chờ.
                     Lê Văn Trung

NHIỆM MẦU MỘT MÙA THU
 
Xin nở cho vàng hoa cuối thu
Cho men tình ái chảy vô bờ
Cho hương thiên cổ còn lưu dấu
Trên áo tình thơm đến sững sờ

Mây của nghìn phương hội ngộ về
Chập chờn trăm giấc mộng vờn bay
Em là hương của hồng-hoa-nữ
Em là rượu của lòng đang say

Trời cuối thu mà tình chớm thu
Tôi đang bay giữa nắng muôn màu
Tôi đang gọi gió từ muôn nẽo
Về đây cho kịp với trăng sao

Tôi đang dệt tiếp dòng thơ ngọc
May áo trang đài lụa tuyết trinh
Tôi đang vẽ sắc tình xanh ngát
Lên trái tim hồng rợn sóng xuân

Trời cuối thu, tình vừa chớm thu
Xin đừng lệ biếc, đừng mưa ngâu
Đàn ơi hãy chạm ngàn cung bậc
Cho giấc mơ thu mãi nhiệm mầu
Lê Văn Trung

THƠ - HOA - VÀ EM

Xin hãy vì thơ mà ngát lệ
Xin hãy vì thơ mà tỏa hương
Hoa của nghìn thu hoa bất tử
Em của nghìn năm còn nguyên xuân
Xin nở vào thơ triệu đóa hồng
Vàng ươm xiêm áo một màu trăng
Em như huyền nữ đêm cung ngọc
Thơm tho lụa áo của tình nhân

Xin phổ vào thơ dòng suối nhạc
Xin kẻ vào hồn một nét xuân
Cho hương trầm tỏa đêm cung Thánh
Lệ cũng thơm lừng môi ái ân

Xin thắm vào thơ dòng tuyết nguyệt
Em của rừng hoa lộng sắc hương
Trần gian! Tôi nhớ hoài Lưu Nguyễn
Tìm hoa lạc mất cửa thiên đường.
     Lê Văn Trung (Ngói)

LỆ NGÁT

Giọt nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn theo áo lụa cuối sân trường

Từ buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em qua chiều tím mềm như gió
Rung nhẹ vào tôi một phím buồn

Ta mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang thơ dang dỡ tự ban đầu

Em thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi thắp tình tôi trầm hương bay
Và tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ người đẹp như giọt rượu cay

Từng giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm sao tôi níu chiều thu lại
Cho thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
                                Lê Văn Trung


HOANG VẮNG
 
Trời không nắng trời không mưa em ạ
Cứ âm u ray rức một điều gì
Những người đến người đi chừng cũng lạ
Không nhìn nhau và chẳng nói năng chi

Mặt trời chết từ đêm đời giông bão
Mây cũng buồn nằm đọng cuối phương xa
Và tình ơi không vòng tay nương náu
Gió cô đơn thổi lạnh giấc mơ nhòa.

Hoa chẳng nở chìm trong cơn mê ngủ
Lá vườn xanh mơ mãi sắc vàng thu
Trời rất lặng trời rất im em ạ
Không một lời thương nhớ gởi cho nhau

Em đâu đó khuất chìm trong dĩ vãng
Đã vô tình hiu hắt một lời ru
Để câu hát chảy dài theo năm tháng
Cứ trôi xa, biền biệt cõi sa mù

Tôi ngồi đợi, có ai về, gõ cửa
Lòng hoang vu như trời đất hoang vu
Trăm nỗi nhớ, chập chùng trăm nỗi nhớ
Cơn mơ tàn dằng dặc nối cơn mơ
Lê Văn Trung


MÙA THU HOANG ĐƯỜNG

Hình như mùa thu chưa trở về
Hình như người còn xa, rất xa
Tiếng còi tàu vọng từ thiên cổ
Nghìn đời chưa đến một sân ga

Hình như mùa thu chưa trở lại
Và người chìm khuất như cơn mơ
Cánh chim mùa cũ chừng bay mỏi
Đậu xuống hồn tôi chết sững sờ

Có lẽ hoa vàng chưa tỏa hương
Có lẽ đêm quỳnh chưa ngậm sương
Cho nên thu vẫn chìm trong mộng
Cho nên thu vẫn còn hoang đường

Có lẽ em là thu! Phải không?
Có lẽ em là hoa chưa vàng
Hình như hương nhụy chìm quên lãng
Tình chưa hàm tiếu mùa ái ân

Cứ ngỡ rằng thu, thu đã về
Đâu ngỡ rằng em xa, quá xa
Cho nên tiếng hú từ thiên cổ
Con tàu vô định một sân ga.
               Lê Văn Trung


CHIỀU
Màu thu xanh quá chiều ơi
Tôi mơ thấy áo da trời như sương
Hình như áo cũng nồng hương
Tỏa vào thơ, thắm vào hồn cỏ cây
Áo người hay lá vờn bay
Tình ơi như tóc rối hoài trong mơ
Chiều rơi nắng óng vàng tơ
Em qua nắng nhuộm vườn xưa áo hồng

Chiều ơi có nhớ chiều không
Cho tôi xanh với tấm lòng thu xanh
Cho tôi chiều với mông mênh
Trải hồn nhung lụa lên tình thu xa.
                            Lê Văn Trung

SƯƠNG THU
 
Em trải màu sương nhẹ xuống chiều
Sương chìm trong áo lụa trong veo
Sương bay như áo vờn theo gió
Sương mềm như tơ ngọc diễm kiều

Da thịt mù sương hay bừng hương
Hay thơ vừa pha màu mây hồng
Thơ chảy như sương mềm trong tóc
Sương chảy như hương chiều mênh mông

Tôi uống say rồi sương của hoa
Chìm giấc mơ sương mùa thu xa
Áo hay sương mỏng vườn xanh cũ
Em với sương chìm trong giấc mơ

Tôi đang say rồi hoa áo sương
Trời ơi thơ cũng trắng vô cùng
Thơ cũng tan theo màu sương mỏng
Thơ chảy về đâu em biết không?
Lê Văn Trung

VÀNG THU
Rồi xa vắng một mùa thu
Rồi hiu hắt giữa hoang vu bãi chiều
Vàng rơi rơi vàng bay bay
Thơ tôi vàng với sương phai cuối mùa

Vàng trong mưa vàng cơn mơ
Ai về vườn cũ ngồi chờ đợi thu
Vàng âm u vàng mịt mù
Tóc người với gió vàng xao xác buồn

Mây về đâu trắng mênh mông
Nỗi hiu hắt nhớ bềnh bồng như sương
Chút tình thu cũng hoang đường
Thơ không chở hết vô cùng vàng thu
Lê Văn Trung


THU BUỒN

Thu ơi vàng quá đổi
Vàng chi cả nỗi buồn
Vàng cả chiều mòn mỏi
Câu thơ vàng mênh mang
Áo xưa vàng trong gió
Tóc xưa vàng trong mây
Bóng xưa vàng cuối phố
Buồn nào vơi sầu này
Em xưa vàng trăng lạnh
Chênh chếch một hồn thu
(Lòng người như lá rụng
Nhớ chi một chiều hè) (*)
Tôi nghe hồn gió thoảng
Trải bóng vàng, vàng rơi
Thu ơi vàng quá đổi
Bao giờ cho nguôi ngoai
Mùa thu không về lại
Nỗi buồn xưa rụng vàng
Sông vàng thu chảy mãi
Chở nỗi buồn đi hoang.
                  Lê Văn Trung
(*): mượn ý một hình ảnh

NẮNG VÀNG THU

Nắng vàng thơm như lụa
Trên da tình vừa thu
Nắng ngọc ngà hương sữa
Từng giọt chìm trong thơ
Nắng mềm khoe áo mỏng
Nắng hiền ngoan trên vai
Người về như sợi nắng
Bay trong chiều heo may

Nắng đan từng phiến nhỏ
Trên tóc mùa vừa xanh
Nắng êm từng bước nhẹ
Nắng pha màu lên tranh

Người về tan trong nắng
Hoa vườn tôi tỏa hương
Người về bay trong nắng
Ảo mộng hay hồn sương
Ôi nắng mềm da lụa
Xanh mắt tình vừa thu
Linh hồn tôi nắng gọi
Nghìn năm còn tìm nhau.
             Lê Văn Trung

MỘT TRANG TÌNH HUYỀN THOẠI

Trăm năm cô vẫn là cô bé

Một thuở hoang đường trong mắt tôi
(Dẫu biết đôi khi dòng biếc lệ
Vô tình rụng xuống bóng chiều rơi)

Môi vẫn là hoa còn ngậm hương
Tóc rối vào mây một chút buồn
(Đâu biết đôi khi bờ vai nhỏ
Thương lá vàng tôi rụng ngỡ ngàng

Đâu biết áo chiều xưa trắng xóa
Bay hoài trong những giấc mơ hoa
Đâu biết đôi khi dòng trăm ngả
Thơ buồn mơ mãi bến sông xa )

Trăm năm cô mãi là cô bé
Đâu thấy thu tôi rắc lá vàng
Đâu thấy sương tôi mềm cơn mộng
Vừa rơi vừa bay vừa lang thang.
                               Lê Văn Trung

NGƯỜI VỀ

Người về áo mỏng vừa thu
Hồn thơ ảo diệu bay mù trong sương
Hoa tôi trải lụa thảm vàng
Phấn hương thơm cả bàn chân ái tình

Người về tóc chảy như trăng
Câu thơ mầu nhiệm nguyệt cầm nhã ca
Lệ tình xanh biếc cơn mơ
Trải màu thu mỏng đôi bờ vai thu
Người về, thiên cổ tìm nhau
Còn nguyên sơ mộng chìm vào trong thơ
Người về khoác lụa sương mưa
Thịt da trầm ngãi cũng vừa dậy hương

Cho tôi lạc mất thiên đường
Trăm năm tìm mãi một phương người về

Người về ngủ giữa câu thơ
Mắt môi tình bỗng sững sờ chiêm bao
Người về ngồi giữa cơn đau
Máu loang ngực biếc lệ trào thiên thu

Người về chăn gối tìm nhau
Từng cơn sóng động dội vào vô biên
Trầm nhang tôi thắp tình lên
Long lanh giấc mộng ảo huyền trăm năm.
                            Lê Văn Trung

HỒN TÔI CHIẾC LÁ VÀNG THU
Hồn tôi chiếc lá mùa thu cũ
Một hôm vàng rụng dấu chân người
Em về qua lối tình xưa ấy
Nhặt lá tình xưa có ngậm ngùi

Xác lá thơm nồng năm ngón tay
Thơm cả mùi rêu đã úa phai
Và mắt tình ơi xin đừng lệ
Rơi trên xác lá giọt sương gầy

Hãy gói vào trong vuông áo lụa
Cho từng gân lá cũng vang ngân
Lời trăm năm chép thành kinh nguyện
Tim người thánh lễ sẽ rung chuông

Xin ướp vào lòng em ngát hương
Xác lá còn in ngấn lệ vàng
Nghìn năm hồn lá xanh như ngọc
Réo rắc đàn ơi khúc nguyệt cầm

Nghe chăng chiếc lá mùa thu cũ
Rơi chạm vào thơ đã thắm vàng
Em về qua lối tình xưa ấy
Cúi nhặt giùm tôi những lãng quên.
    Lê Văn Trung

PHƯƠNG ẤY, MỘT MÙA THU
Em ơi thu đã về phương ấy
Tôi gửi theo vàng hoa cuối thu
Vén nhẹ tà xanh thơm ngực biếc
Cho hồng chút nắng buổi xa nhau

Xin ướp vào môi, ươm vào mắt
Nắng của hồn tôi nắng lệ nồng
Xin chải nắng mềm lên tóc lụa
Và chải cho dài nỗi nhớ mong

Tôi gửi theo màu mây lãng du
Những dòng thơ chảy suốt cơn mơ
Ôi hồn tôi trắng như mây trắng
Như thưở tình chưa biết hẹn hò

Em ơi thu đã về phương ấy
Xin trải lòng thơm một đóa tình
Tôi gửi vàng thu trong nắng ngọc
Cho nghìn giọt lệ sáng long lanh.
                            Lê Văn Trung

ÔI NẮNG HỒN TÔI LÀ RƯỢU NGỌT

Tôi gửi theo màu nắng sớm mai

Phương em bờ rộng tiếp sông dài
Em cầm giọt nắng hồn tôi nhé
Rải xuống đường hoa, hoa nắng bay

Để nắng hồng thơm làn son thắm
Môi người nở một đóa tình vui
Ôi nắng hồn tôi là rượu ngọt
Uống giùm tôi nhé! Một lần thôi!
Uống giùm tôi nhé! Một lần say!
Để thấy tôi trong cuộc tình này
Mênh mang trôi giữa nghìn cơn mộng
Trôi giữa tình em như mây bay

Em hỡi nắng hồn tôi là mật
Là trăm năm ướp cuộc tình người
Là thiên thu kết thành lệ ngọc
Trùng trùng vô tận nhớ thương ai

Hãy ướp vào thơ từng giọt nắng
Cho bừng cơn mộng giữa vô biên
Cho say đến tận mùa quên lãng
Cho vẹn cho tròn với nợ duyên.
                       Lê Văn Trung

TÀN THU
Hình như trời vừa cuối thu
Chiều tôi đã nhuốm sương mù trong thơ
Hình như em là cơn mơ
Là mây hư ảo trăm bờ bến xa
Hình như tình chưa nở hoa
Mà hương sắc đã phôi pha bóng chiều

Tay cầm giọt nắng vàng thiu
Nghe như giọt lệ tan vào màu thu

Tình ơi tìm lại gì nhau
Cơn mơ chín rụng trái sầu còn hương
Hình như sợi tóc người buồn
Bàn tay thả vội chút lòng mây bay
Và tôi giữa đất trời này
Nghe hoang vắng thổi qua ngày hoang vu.

 LÒNG CỨ TƯỞNG
Lòng cứ tưởng ngày mưa cùng tháng nắng
Đã vạn lần hò hẹn với trăm năm
Ai ngờ được mưa mịt mù vô tận
Để nắng tàn vàng cả giọt sương tan

Lòng cứ tưởng trời kia và đất nọ
Là thiên thu nghìn kiếp bất phân ly
Ai ngờ được bên vực đời sinh tử
Đất và trời tàn cuộc bỏ nhau đi
Lòng cứ tưởng trăng nghìn thu vẫn khuyết
Để chờ nhau mầu nhiệm buổi trăng rằm
Ai ngờ được nỗi lòng trăng tận nguyệt
Để đò chiều lặng lẽ một dòng sông

Lòng cứ tưởng, ôi lòng tôi cứ tưởng
Trái tim người còn nhịp đập trong tôi
Ai ngờ được chỉ là cơn ảo mộng
Chỉ là nguồn khát vọng cháy khôn nguôi.
                                     Lê Văn Trung

TIẾNG HÁT MÙA THU

Ai hát chiều nay mà tôi nghe trong gió
Lời mênh mang chảy quyện dải mây hồng
Lời tỏa ngát trên từng đài hoa nở
Lời mượt mà thơm ngát tóc quỳnh hương

Tiếng ai hát nghe mềm như hơi thở
Như mùa thu bước nhẹ phía rừng xa
Như tiếng bờ xanh gọi nghìn năm cách trở
Như tiếng dòng sông trắng cánh buồm mơ

Ôi tiếng hát như một lời van vỉ
Như tiếng chùng sâu hút giữa chiêm bao
Như tiếng gõ vào tim chiều mộng mị
Như tiếng trầm cung bậc thuở yêu nhau
Tiếng ai hát? Hay mùa thu đang hát
Bài tình ca chìm xuống bóng chiều xưa
Rung trong lá những hồn thu xanh ngát
Và tơ vàng óng ánh sợi vàng thơ

Tiếng ai hát hay tiếng mùa đồng vọng
Rừng muôn thu hợp tấu khúc giao tình
Ôi tiếng hát thơm như làn áo mỏng
Chảy trong mùi da thịt ngọc nguyên trinh.
                         Lê Văn Trung 

EM CHẢY VỀ ĐÂU


Em chảy về đâu? Sông lãng quên
Để bờ tôi quạnh bến hoàng hôn
Chiều rơi từng bóng mây phiêu bạt
Sợi gió tình xưa thổi lạnh lùng
Em rải vàng thu nắng lạnh vàng
Ai về cho kịp giấc mơ tan
Ai về níu lạnh bài thơ cũ
Gói lại trong hồn thu muộn màng
Tôi vẽ vào rêu những dấu chân
Tôi chìm vào tận đá trăm năm
Em qua từng giấc mơ huyền thoại
Tôi lát hồn tôi vàng mặt đường
Em chảy về đâu sông lãng quên
Chảy về đâu hỡi giữa mông mênh
Có tôi nơi bóng chiều thiên cổ
Trôi với tình em sóng bập bềnh
                   Lê Văn Trung
MƠ HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ

"đôi lúc ta buồn hơn bến sông"
Hỡi em! Trăng của mùa xanh cũ
Về đây soi dấu một viền mây
Nối cuộc tình xưa còn dang dỡ
Thuở lòng chưa buộc, men chưa say
Thuở nắng nhung mềm thơm như lụa
Thuở vườn thơ ấu tóc liêu trai
Thuở mắt mù sương đôi cánh mộng
Thuở hồn thơ ngọc ngủ trên vai
Thuở giấc mơ vời vợi bến sông
Thuở chiều xanh biếc nỗi chờ mong
Thuở con đường trải vàng thu mỏng
Thuở môi dìu dịu dấu son hồng
Em về hẹn với mùa trăng cũ
Ướp nhẹ hồn tôi lên bóng xưa
Trải nhẹ hồn thơ lên nỗi nhớ
Mơ hoài chưa hết một cơn mơ.
                        Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...