Saturday, September 19, 2020

Theo Em Mùa Đông - Thi sỹ - Thi Sĩ Kẻ Hành Hương Không Mệt Mỏi – Thi Sĩ Và Hoa Hồng – Thì xót gì ngươi thời nhiễu nhương - Thiên thu – Thiết tha - Tiệc hoa

Theo Em Mùa Đông - Thi sỹ - Thi Sĩ Kẻ Hành Hương Không Mệt Mỏi – Thi Sĩ Và Hoa Hồng – Thì xót gì ngươi thời nhiễu nhương - Thiên thu – Thiết tha - Tiệc hoa


THEO EM MÙA ĐÔNG

Em về, chở gió qua sông vắng
Để sóng tình tôi mỏi mạn thuyền
Vỗ mãi vào bờ tôi chùng lặng
Câu thơ chìm nổi cuộc tình duyên

Em về thao thiết từng câu hát
Tiếng hát rơi mù trong nhớ nhung
Cho sóng bờ xa còn xao xác
Cho lá mùa xanh vội úa vàng

Mùa nối mùa trôi sầu lớp lớp
Sao còn ngồi đợi giữa chiêm bao
Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Để tình ngàn dặm nhớ thương nhau

Em gửi theo chiều đau tiếng hát
Gửi gì trong gió lẫn trong sương
Câu thơ dang dỡ nghìn cung bậc
Thành mây bay trắng trời muôn phương

Em chở mùa đông về theo gió
Em gọi mùa đông về trong mưa
Nhuộm cả nỗi buồn đau tóc rối
Nhuộm cả tình tôi vàng cơn mơ.

                             Lê Văn Trung 

 THI SỸ


Hỡi thi sỹ!
Kẻ muôn đời vô sản
Kẻ mỉm cười cô độc giữa nhân gian
Kẻ chối bỏ
Kẻ kiếm tìm
Kẻ khát vọng
Kẻ nhân danh địa ngục lẫn thiên đàng.
Lê Văn Trung


THI SĨ, KẺ HÀNH HƯƠNG KHÔNG MỆT MÕI

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương kiên trì trên đường kiếm tìm sự thật
Giữa cõi nhân gian phiền muộn này
Dẫu biết rằng ngôi đền Thánh còn xa tít phía chân trời hoang phế
Và tượng Thánh bao dung nghìn năm còn nhìn nhân gian qua bao phép màu dâu bể
Còn những lời kinh hóa thạch thuở hồng hoang
Những bụi tro còn cháy giữa điêu tàn
Vẫn tỏa sáng ánh hào quang vạn pháp

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương đi chưa bao giờ tới
Đi như là một khát vọng vô biên
Đi như là không thể một giây phút lãng quên
Ở phía trước là bờ
Còn mịt mù xa hút
Mà gần gủi sát na
Là vô thủy vô chung
Là sương khói quê nhà
Ở phía trước là bờ
Khai lộ dòng giải thoát

Người
Kẻ hành hương kiếm tìm sự thật nằm nghìn năm dưới lớp trầm tích hổn mang
Người
Làm thơ như kẻ ra đi là khởi điểm quay về
Ngôi đền Thánh là trái tim bất tử
Là thiên thu là mật ngữ diệu ngôn
Là uyên nguyên thắp ngọn lửa linh hồn

Người đi mãi
Chưa bao giờ dừng lại
Có hay chăng thiên thu là thực tại vĩnh hằng.

Lê Văn Trung
12. 10. 19


THI SỸ VÀ HOA HỒNG

Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG

Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi

Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.

                  Lê Văn Trung


THÌ XÓT GÌ NGƯƠI

THỜI NHIỄU NHƯƠNG


Có lẽ đời không còn manh chiếu
Ta nằm ngủ đất tắm sương thôi
Nghìn năm đá núi mù mưa nắng
Thì sá gì ta nửa cuộc đời

Ở đây nhân thế đầy mẽ hoặc
Còn tiếc chi ta một tiếng cười
Ở đây nhân thế đầy gian dối
Thì trảch chi ta còn hổ ngươi

Tay bưng chén rượu chưa đành uống
Tiếc những ngày xanh buổi thiếu thời
Tiếc những lòng xuân chưa kịp mở
Những lời run rẩy của đôi môi

Tiếc những vòng tay buông hờ hửng
Thả chút mây tan ở cuối trời
Tiếc những mùi hương đêm nguyệt nở
Vội chìm trong những giấc mơ phai

Em hỡi, đêm nay trời lạnh lắm
Lá rừng thay chiếu ta nằm mơ
Mơ thấy một ngày trên mặt đất
Tay vung gươm tay vẫy ngọn cờ

Mơ thấy một đêm mồng một tết
Đốt trầm khai bút mấy vần thơ
Mơ thấy em y trang thục nữ
Kéo tình ta dệt những đường tơ

Ta mơ, đã biết là mơ hão
Trời đất thay ngôi đổi chủ rồi
Máu xương cũng phí hoài xương máu
Ta tiếc cho đời ta cạn đời

Hồn ta như cổ đền hoang phế
Ngói vỡ tường rêu gió xác xơ
Gỏ cửa trăm lần cửa không mở
Chữ ai đề vội nấm mồ sơ

Cho dẫu đời không còn manh chiếu
Này tên hàn sĩ ngươi nhớ chăng
Ngày xưa có kẻ qua sông Dịch
Thì xót gì ngươi thời nhiễu nhương
Lê Văn Trung


THIÊN THU


Xin gom hết những vàng phai tàn tạ
Những rong rêu trên đền tháp ngàn năm
Cho tôi tạc bức tượng đài lên đá
Đá Thiên Thu vỡ lệ khóc Vô Cùng

Xin gom hết những hoàng hôn trên mắt
Những sương rơi lên tóc nhuộm hương chiều
Cho tôi vẽ thành bức tranh tuyệt bích
Khung vải tình da thịt của thu phai

Xin gom hết tiếng thì thầm của gió
Của hư vô, của hố thẳm, diệu kỳ
Cho tôi gõ vào mây lời nhã nhạc
Lời của trùng lai hội ngộ, của chia ly

Xin gom hết, như một niềm khổ nạn
Tôi trở về ngồi mộng giữa hoang vu
Trăm năm nhau là trăm mùa trăng khuyết
Không ai về nhỏ lệ khóc thương đau.
Lê Văn Trung 

THIẾT THA


Cho tôi tìm lại con đường
Ngày xưa mẹ gánh nỗi buồn qua sông
Cho tôi một tối mùa đông
Chén tình rót cạn nỗi lòng bể dâu

Cho tôi lại mối tình đầu
Mười lăm năm dẫu nát nhàu thanh xuân
Cho tôi xin chỉ một lần
Tôi về tắm gội giữa lòng anh em.

                        Lê Văn Trung 

TIỆC HOA

Hoa vẫn nở trong vườn tôi
Như vô tình gửi muôn lời yêu thương
Vẫn an nhiên nét diệu thường
Trái tim trời đất vẫn nồng nàn say

Em về cho kịp hôm nay
Hồn tôi trải lụa xin bày tiệc hoa.

                         Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...