Saturday, October 17, 2020

Trang thơ: Định Mệnh Thi Sĩ

 Bi Khúc

59/

Bởi khi viết là khi anh đang thở
từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn
từng con chữ là từng cơn nức nở
như chiều tan sầu chạm buốt linh hồn

thơ là máu chảy khô từng trang giấy
là thịt da mòn rục với trăm năm
là bóng của ngày đi không trở lại
là tình anh trong mộ tối yên nằm

thơ là ngọc kết tinh muôn giọt lệ
là hồn sương về giữa nguyệt hao gầy
là réo gọi cuối phương người quạnh quẽ
nơi em còn ôm mộng đuối hai tay

thơ là đóa-bi-thương vừa kết nụ
là sắc hương vời vợi cõi chiêm bao
là khát vọng vượt muôn trùng sinh tử
là nghìn đêm thổn thức dưới trăng sao

nên anh viết là anh đang sống với
phút rợn ngời bên vực thẳm thương đau
bởi khi viết là anh đang réo gọi
một màu xanh vàng úa tự phương nào.


CHỈ CÒN LẠI THƠ

Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
 

Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa

Nếu phải sống trong vòng tay quỹ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
 

Chúa chẳng thể. Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
 

Vườn đá tảng (*) ôi thơ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ

                            Lê Văn Trung

 (*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài

 

ĐỊNH MỆNH THI SỸ (*)
Thơ cho Cõi Lặng Im

Này ngươi
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội

Hỡi thi sỹ vĩ đại của thiên thu vĩ đại
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật

Này ngươi
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì

Hãy nhận lấy vòng hoa cuối cùng
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.

    Lê Văn Trung

(*) Chữ của Khalil Gibrant


EM, NGƯỜI LỮ KHÁCH MỘT ĐÊM MƯA

Hỡi các anh!
Những nhà thơ!
Những thi sỹ!
Những nghệ sỹ thơ!
Trong cõi trần gian này, các anh chỉ là cái quán trọ ven đường, nơi dừng chân của lữ khách giang hồ, của hương sắc thuyền quyên, của giai nhân tài tử... trên dặm trường tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm tri âm tri kỷ, tìm kiếm hạnh phúc lửa hồng, sau những gian nan mỏi mệt, sau những trống vắng cô đơn, họ tạt vào quán ven đường (các anh chỉ là cái quán ven đường), uống một chung giải khát, ngồi trầm tư dăm phút, mà lòng thì hướng về một phương trời xa. Và họ lại lên đường. Các anh, tôi, chỉ là cái quán ven đường.
Họ đến âm thầm lặng lẽ
Họ ra đi lặng lẽ âm thầm!
Họ hướng về khung trời của họ
Khung trời rất riêng của họ
Khung trời đó không có nơi anh
Khung trời đó không có trong anh
Anh chỉ là chốn dừng chân ven đường
Tôi viết tặng bài thơ sau đây cho tôi, cho các anh, những nhà thơ, những thi sỹ, cho chúng ta.
Tôi cũng xin gửi bài thơ này đến một người đã có lần tạt qua đời tôi như lữ khách dừng chân. Tôi, quán trọ ven đường.


Người qua đời tôi như lữ khách
Ghé vào quán trọ một đêm mưa
Một đêm không ước không hò hẹn
Rồi không giã từ không tiễn đưa

Tôi rót đời tôi tràn giọt lệ
Tôi chiết đời tôi từng cơn say
Người uống tưởng chừng dăm giọt rượu
Ai ngờ độc dược ngấm men cay

Tôi uống ngỡ vì người là rượu
Tôi say ngỡ vì người là men
Tôi biết tình người như ngọn sóng
Vỗ mãi vào bờ tôi lãng quên

Đừng qua đời tôi như là khách
Xin qua đời tôi tình trăm năm
Tôi nghe lòng chiều mờ lệ ướt
Chảy từng giọt đắng lạnh căm căm

Xin qua đời tôi như tình nhân
Xin ngồi cùng tôi như tri âm
Tôi nhen đóm lửa hâm vò rượu
Rượu ủ từ trong giọt máu bầm

Sao người về ngang như lữ khách
Vô tình ghé lại một đêm mưa
Người qua đời tôi như qua sông
Người qua đời tôi một cõi buồn

Mai thôi người đi không tiễn đưa
Trôi theo dòng mưa tôi đang mưa
Tay ướt làm sao cầm giấc mộng
Áo ướt còn thơm mùi hương xưa?

Mai người đi thôi không đợi chờ
Mai người đi thôi không hẹn hò
Hồn tôi quán vắng từ đêm ấy
Tình tôi đã trôi chùng trong mơ

Sao người không là ly rượu cạn
Sao người không là ly rượu cay
Sao không mở lòng người vô tận
Rót gì vào nhau niềm phôi phai

Hình như người chỉ là lưu khách
Quán trọ ân tình không chiếu chăn
Trần gian là cõi đời chia biệt
Giấc mộng tình duyên cũng héo tàn

Hình như người chỉ là lưu khách
Một phút đò neo bến muộn màng
Trăng rót vào đêm trường tịch mịch
Mái chèo khua nhẹ bóng trăng tan

Tôi tiễn người? Không! Ai tiễn đưa?
Dòng sông xưa chảy đến bao giờ
Tình tôi sóng vỗ vào quên lãng
Tình tôi sóng vỗ tàn cơn mơ.

                               Lê Văn Trung


KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT

Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng
 

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi
Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội

Tôi làm thơ như kẻ hát rong
Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm
Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!

                                          Lê Văn Trung


THI SỸ VÀ HOA HỒNG

Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG

Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi

Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiễn linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.

                  Lê Văn Trung


THI SĨ, KẺ HÀNH HƯƠNG KHÔNG MỆT MÕI

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương kiên trì trên đường kiếm tìm sự thật
Giữa cõi nhân gian phiền muộn này
Dẫu biết rằng ngôi đền Thánh còn xa tít phía chân trời hoang phế
Và tượng Thánh bao dung nghìn năm còn nhìn nhân gian qua bao phép màu dâu bể
Còn những lời kinh hóa thạch thuở hồng hoang
Những bụi tro còn cháy giữa điêu tàn
Vẫn tỏa sáng ánh hào quang vạn pháp

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương đi chưa bao giờ tới
Đi như là một khát vọng vô biên
Đi như là không thể một giây phút lãng quên
Ở phía trước là bờ
Còn mịt mù xa hút
Mà gần gủi sát na
Là vô thủy vô chung
Là sương khói quê nhà
Ở phía trước là bờ
Khai lộ dòng giải thoát

Người
Kẻ hành hương kiếm tìm sự thật nằm nghìn năm dưới lớp trầm tích hổn mang
Người
Làm thơ như kẻ ra đi là khởi điểm quay về
Ngôi đền Thánh là trái tim bất tử
Là thiên thu là mật ngữ diệu ngôn
Là uyên nguyên thắp ngọn lửa linh hồn

Người đi mãi
Chưa bao giờ dừng lại
Có hay chăng thiên thu là thực tại vĩnh hằng.

Lê Văn Trung
12. 10. 19

Trích cảm nhận của Viên Hướng:

"Người hành hương là kẻ hào sảng ra đi trọn vẹn một tình yêu vô ngại, là người dấn thân vào biển trời cát bụi để tìm tuyệt đối giữa dòng chảy vô biên. Giữa thế tục trần lao người bước đi bằng trái tim rực ngời phụng hiến. Thật sự, không có chốn quay về, không có nơi tìm kiếm, vì đâu cũng là quê hương khi tâm đã trinh tuyền tự tại thong dong, đâu cũng ẩn chứa vẻ đẹp vẹn toàn chân mỹ thiện.

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...