Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa bao nhiêu năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ
Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Thực tại nào đánh thức giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn du tử
Những sớm gió chiều phai từ viễn xứ
Là dòng mây mầu nhiệm lộng hương trăng
Bỗng trở về nhiên tuệ cõi trăm năm
Nghe biển cả vọng loài hoa bất tử
Là đá vàng khắc vào tâm thi sỹ
Từng mênh mang lạc lỏng giữa con người
Vùi niềm đau loang hạnh phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Ôi lệ máu gợn trường giang vô tận
Nay một lần huyền rực ánh hào quang!
Lê Văn Trung
Con Đường Về Cõi Vô Biên
1. Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Sơn khê tỉnh giấc chợt tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mờ
Hoang mê lụn cháy đôi bờ tử sinh
2. Khói đùn theo gió lên mây
Gầy hao còn lại bóng ngày đời tôi
Trở về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự xóa đầy nỗi đau.
3. Chiều nay gom lá trên ngàn
Thấy trong dâu biển hành trang bất ngờ.
Người từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên vẹn một bài thơ cội nguồn
4. Đã từng cạn chén quỳnh tương
Đã nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Đã nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
5. Hỏi lòng còn nhớ hay không
Đời tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi-nghìn-trùng-muôn-hương
6. Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Hết rồi nỗi nhớ niềm quên xa mù
Tương giao vạn cõi đời sau
Mãi cùng vạn hữu nguyên màu tình xanh.
7. Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của dòng thiền nhân gian
Con đường mở lối thênh thang
Là con đường của bạt ngàn trong nhau
Con đường dẫn đến nghìn sau
Là con đường vạn nhịp cầu thiêng liêng
8. Ôi con – đường – cõi – người – ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền thiên thu
Lê Văn Trung
Giữa cõi ta bà tan hợp
Âm vang mùa cũ điêu tàn
Ngất ngưỡng thềm xưa hiu quạnh
Bước trần ảo vọng đa đoan
Rong chơi mây nước vô thường
Cung chiều giao duyên sinh tử
Bên thềm rêu đọng mưa sương
Đời nghiêng dưới bóng cây già
Tàn thu đất trời sinh diệt
Nhiệm mầu vạn khúc tâm ca
Cố hương chôn kiếm năm nào
Bẻ đàn vân du đối ẩm
Cuối đường tình-đạo bên nhau
Lê Văn Trung
Sống là vẹn nghĩa yêu thương
Đến đi vạn cõi mười phương diệu ngàn
Bước chân du lữ bên đàng
Hạc trong chớp bể hôn hoàng thong dong
An nhiên phơ phất hương nồng cuối sông
Nở cho nhau triệu đóa hồng
Đâu bờ vong diệt, phiêu bồng tử sinh.
Lê Văn Trung
Người là một dòng sông
Cùng vạn hữu thong dong
Trên lộ trình bồi lỡ
Luôn tĩnh lặng đại đồng!
Người là một dòng sông
Hồn nhiên nghe sóng vỗ
Ôi chân nhân vi diệu
Tự tại chiếc nâu sòng!
Thân tâm Người kiên định
Đời đạo đóa nguyên trinh
Giữa trần gian vô nhiễm
Vầng nhật nguyệt lung linh!
Dòng sông Người dạt dào
Chảy an lạc tương giao
Thực - hư từng hơi thở
Ướp vằng vặc trăng sao!
Lê Văn Trung
HIẾN DÂNG
Chạy theo những bóng mây
chiều
Anh đem tuổi trẻ gửi vào giấc mơ
Hiến dâng trọn một đời thơ
Anh trôi về tận bến bờ vô biên
Và dâng trọn trái tim mình
Vào tim trời đất ấm tình nhân gian
Những xuân xanh
Những thu vàng
Những đông xám
Những hạ nồng hương sen
Anh về theo ánh sao đêm
Anh chìm trong những mùa trăng nguyệt hồng
Trải vào thơ vẹn tấm lòng
Gửi vào thơ cả linh hồn nguyên xuân.
Là nơi tôi đã ra đi thuở nào
Thời gian một giấc chiêm bao
Cái tôi hiện thực nhuốm màu thiên thu
Hoang sơ khói núi mịt mù xa khơi
Hình như tôi vẫn đợi chờ
Sống trong cõi chết như giờ phục sinh
Nụ cười phụng hiến đăng trình cuộc chơi
Ôi chẳng biết vì đâu mà rộn rã
Tiếng chim reo trong những bụi hoa vàng
Hoa đã biết vì đâu mà hoa nở
Hoa nở vì muôn vạn nẻo thu sang
Áo ai bay muôn cánh lục cánh hồng
Này chú sóc vui gì mà nhảy múa
Đôi mắt tròn lóng lánh giọt sương trong
Nhảy tung tăng trên thảm cỏ xanh rờn
Cô có nghe mùa thanh xuân vẫy gọi
Theo nhau về hòa tấu nhạc liên hoan
Chuông bình an gióng giả khúc kinh cầu
Xin làm hoa dâng vô cùng vạn hữu
Xin làm cầu nối kết những thương yêu.
Lê Văn Trung
Một nhành hoa Việt đất Phương nam
Tỏa ngát hương tâm ánh đạo vàng
Phước hạnh soi lòng ơn hiếu tử
Nghĩa tình ghi tạc cõi trăm năm.
Lê Văn Trung
Thơ lịm vào thu rót mật
Lũ chim cứ mãi rộn ràng
Trái tim hoang sơ dìu dặt
Chao nghiêng rung những phím đàn
Chim ơi vỡ giấc mơ nồng
Thiên di theo đôi cánh mộng
Luân trầm gió vọng tầng không
Mây bay rọi bóng quan hà
Sóng vờn trăng treo vạn kỷ
Cõi chung là chốn quê nhà
Tinh khôi hương trầm mắt ngọc
Tình xanh một bước hoan ca
Lê Văn Trung
Nghìn thu chiếc áo nâu sòng
Không môn rớt hạt bụi hồng tử sinh
Ai về bóng đổ lung linh
Thời gian đứng lại - hành trình tiêu dao
Thế nhân dẫu vạn sắc màu
Thả dòng vi diệu ngạt ngào thiền hoa
Hạo nhiên trong mỗi sát na
Cố hương ẩn hiện một nhà Như Lai
Trăm năm nguyên vẹn hình hài
Người ơi thả sợi tóc bay cuối ngàn
Về đi chiều đã sương tan
Lòng xưa có nhuộm ráng vàng đồi tây
Rừng xa tiếng hạc gọi bầy
Về đi! Hạnh phúc cõi này vô biên
Người ơi sóng vỗ mạn thuyền
Ta bà gõ nhịp bên triền sắc không
Lê Văn Trung
Biển dâu lượn sóng năm mươi năm
Lặng giữa mù phương bóng nguyệt hồng
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông
Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh say mộng vỡ màn sương
Và thơ là những màu mây bạc
Đổ dài soi phận mảnh tang thương
Chơ vơ bãi cát con còng nhỏ
Xây mãi lâu đài trong giấc mơ
Biển tạt thềm hoang bừng khoảng lặng
Hải triều khơi vọng điệu vào thơ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mặc tôi về một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời ly tao
Ai hay trời đất trong nhau
Muôn nghìn vạn cổ chưa hề chia tan
Trăm năm một gói hành trang
Từng màn lau lách vỡ tràn mộng du
Đi là về với thiên thu
Là về khép cửa ngục tù quạnh hiu
Có làm viên sỏi cô liêu
Mới hay đáy vực rạng chiều vô biên
Tôi ơi! Cố quận là miền
Từ quang chiếu rọi hồn thiêng diệu kỳ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.
Lê Văn Trung
Phải chăng hỡi thi sĩ bé nhỏ của thiên nhiên vĩ đại, kẻ đã nghe tiếng gọi của vô cùng?
Kẻ đã tái sinh hằng muôn kiếp
Đang lặng nghe tiếng gọi của vô cùng
Tháng 10 - 21
Cửa Tồn Sinh
Ta nghe kiếp kiếp nguyên hình bóng ta
Mở đi nghìn cõi bao la
Ta nghe dòng máu chảy hòa đại dương
Mở đi
Cánh cửa
Vô Thường
Có Không
Ta hạt bụi hồng nhẹ tênh
Mở giùm đi nhé nghe em
Ta đang bước nhịp Tử Sinh nhiệm mầu
Lê Văn Trung
Anh sẽ đến một đêm rằm nguyệt nở
Nơi nhiệm mầu linh hiển cửa tồn sinh
Và trời đất cũng động lòng rộng mở
Anh tan hòa vô tận cõi uyên nguyên
Anh sẽ đến một đêm rằm sương mỏng
Ôi! Ta-bà ngời biếc giọt trăng thiêng
Cơn mưa xanh nhạt nhòa bao khát vọng
Anh trở về trong tự tánh vô biên
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment