TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI
Cát chơ vơ bãi đời vô hạn
Nằm lất lây một kiếp mỏi mòn
Câu bóng mình giữa lòng biển cạn
Ngóng chân trời đỉnh tháp chon von
Ôi chuông mỏ, kinh nghìn năm cũ
Con đường nào thoát mộng nhân sinh
Chiếc áo vẫn chùng thâm rách vá
Lặng thầm như sỏi đá trơ hình
Tay vói níu ảo hình hư tưởng
Chảy về đâu phương mộng xa mù
Ta cứ ngỡ đất trời vô lượng
Hương cội nguồn đợi đến mai sau
Khi soi lại giữa chiều u tịch
Sông đời ta òa vỡ xuôi dòng
Sóng trùng khơi hồn nhiên thuận nghịch
Khúc diệu thường tĩnh mịch thong dong
Trần gian còn tiếc nhớ gì tôi không
Tàn rơi một nhúm bụi hồng
Là tan vào cõi vô cùng thiên thu
Úa phai rồi rụng về đâu
Mầm xanh xưa có tươi màu xanh xưa?
Không hò hẹn
Không đợi chờ
Mấy vòng sinh diệt
Mấy bờ tồn vong
Rũ cho sạch chút bụi hồng
Nhẹ tênh bay giữa vô cùng mênh mông
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
Trăm năm chưa gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Trong nhau là cõi vô cùng
Trong nhau từ thuở muôn trùng sơ khai
Liêu xiêu huyễn mộng nồng say
Trở về hiện thực nhòa phai tháng ngày
Dẫu cầm giọt lệ trên tay
Vô thường tặng phẩm lắt lay cội nguồn
Khi rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
Một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
Ta, kẻ lưu phương tìm kiếm quê nhà
Tìm lại mình đã đành cam để mất
Qua bao hoàng hôn mây chìm trong mắt
Khu vườn xưa xanh biếc tuổi hoang đường
Qua bao hoàng hôn mây chìm trong mắt
Khu vườn xưa xanh biếc tuổi hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Ta trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn cuộc trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo ngày xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước chân xưa lạc dần quên lãng
Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Nhìn lại tâm mình trong nguồn hạnh phúc
Thấy bể dâu trong cái còn cái mất
Như đời mình chìm nổi mấy mươi năm
Ta trở về sống trọn kiếp trăm năm.
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời
Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.
Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.
Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông
Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.
Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!
Trầm hương khói tỏa quyện hồi chuông
Con đường sinh diệt dài vô tận
Hạt bụi tồn vong trở lại nguồn
Là buông bỏ hết mộng phù vân
Đường sương nẻo gió ung dung bước
Ánh nguyệt minh châu tỏ sáng dần
Ba ngàn thế giới cũng đồng quy
Là giữa trùng trùng vô lượng kiếp
Phiêu bồng hạt bụi giữa huyền vi
Dưới mây thiên cổ tôi ngồi như nhiên
Rũ trôi hạt bụi ưu phiền
Xa bờ ảo vọng, xa miền chiêm bao
Nơi tôi là hạt bụi nào trong tôi
Buông tay những giấc mơ đời
Chiều nghiêng vách đá lót lòng trái sim
Lắng nghe ríu rít lời chim
Lá nghiêng màu biếc ru mềm giấc khuya
Ta về với cỏ với cây nội đồng
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng
Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh
Đạo đời thiện mỹ chân minh
Thấy trong hạt bụi dấu ngày tôi đi
Thấy tôi cuộc thế gian này
Một vòng sinh tử vần xoay phận người
Thấy tôi dòng ngược dòng xuôi
Vẫn chưa thoát khỏi nẻo đời lầm mê
Nghìn xưa trong hiện kiếp này
Về đâu giữa cõi lưu đày trần gian
Hiện ngày đi cũng thong dong cõi về.
Trăm năm huyền nhiệm đất trời
Vai nghiêng cánh hạc, thiền rơi bụi hồng
Nắng tàn cuối bãi hoàng hôn
Liu điu sợi khói bên cồn lau xa
Câu thơ nồng vị quê nhà
Bước chân ẩn hiện trăng ngà đầu non
Nước mây xuôi ngược vuông tròn
Tạ ơn mạch pháp vẹn toàn thiên thu
Tái sanh đời tiếp nối cuộc rong chơi
Sẽ nẩy chồi từ bụi đất nguyên sơ.
Trời chiều đuổi nắng chênh nghiêng
Trôi theo bóng ngã bên triền
Tình xưa nhạt nhàu nếp áo
Huyền bay chập choạng qua hiên
Cuồng lưu lở bồi cạn kiệt
Mù sương nhân ảnh liêu xiêu
Nổi chìm bơ vơ hương lửa
Thiên đường vỡ mộng đìu hiu!
Quê nhà đánh rơi hạt bụi
Ngậm ngùi thơ gợi nhớ quên
Gầy hao nẽo về cô tịch
Hôn hoàng bút mực lênh đênh
Bước chân đậm màu thiên cổ
Còn gì vạn nẽo phù sinh!
Trăm năm cốc vàng tri ngộ
Chợ đời Bát Nhã vô thinh!
Dòng sông nào trôi khuất nẻo mù sa
Ôi trái tim chảy trăm dòng thương hải
Vẫn còn nguyên giọt lệ bến giang hà
Bao lần rơi giọt lệ bến giang hà
Mộng trùng lai là giấc mộng phù vân
Hãy về đi, dù chén đời hoạn nạn
Rượu tương phùng là rượu của chia tan
Thì sá gì hương sắc đã phôi phai
Ta đã ném đời ta mù trăm ngả
Hãy về đi cho vẹn cuộc trần ai
Vẫn còn nguyên trong ta làn hương nguyện
Dẫu trần gian chìm nổi bước thăng trầm!
nhiệm mầu cửa tồn sinh
trời đất cùng rộng mở
hòa vô tận uyên nguyên
một đêm rằm sương mỏng
ngời biếc giọt trăng thiêng
nhạt nhòa bao khát vọng
trong tự tánh vô biên
hòa vô tận uyên nguyên
một đêm rằm sương mỏng
ngời biếc giọt trăng thiêng
nhạt nhòa bao khát vọng
trong tự tánh vô biên
Khi ta đến ta chỉ là hạt bụi
Khi trở về là một nhúm tro bay.
Yêu từng giọt lệ ướp nhàu trang kinh
Ngàn năm vẫn đóa nguyên trinh
Tôi về thắp lại vần thi một đời
Xin cho tôi nhìn thấy tôi
Ngồi phơi lá úa trên đồi tương giao
Yêu người yêu cả niềm đau
Yêu từng sợi tóc buộc vào nhân duyên
Yêu từng tiếng mỏ hồi chuông
Vẳng trong tâm thức bao tuồng tử sinh.