ƠN ĐỜI, ƠN NGƯỜI
Đã vì ta nở giữa lòng nhân gian
Xin cám ơn những con đường
Có ai về giữa mùa sương nguyệt rằm
Cám ơn đời dẫu trăm năm
Cám ơn cả những phù vân nhiệm mầu
Mai tôi vực thẳm ghềnh cao
Tấc lòng thâm tạ tình sâu nghĩa dày.
Cho tôi thở bằng hương rằm tỏa nguyệt
Cho tôi thở bằng sương hằng trinh tuyết
Tôi thở cùng vô tận cõi thơ tôi
Đã khai giải nguồn đớn- đau- hạnh- phúc
Cho lóng lánh linh hồn tôi nạm ngọc
Linh hồn tôi vời vợi cõi tình thơ
Đang vỗ sóng nhiệm mầu trăm bến lạ
Người có thấy lòng tôi xanh như lá
Ôi rừng tôi xanh quá buổi chim về
Rừng xỏa tóc gội hương nguồn vi diệu
Cây và cỏ đã bao mùa đứng đợi
Ngàn mưa xa hò hẹn có quay về
Xin cảm tạ ơn đất trời vô lượng
Tôi bay với mây, ngàn năm ánh sáng
Và rừng hoa bừng nở một rừng thơ.
Dốc triền nào mông quạnh giữa đêm hoang
Tôi vẫn chảy trong cuộc người vô tận
Cho đau thương qua hết biển điêu tàn
Chén bình yên xin dành lại cho người
Hoa sẽ nở trên bước đường hoạn nạn
Sẽ bừng hương trong tận khổ đau tôi
Trái tim hồng sẽ thắp lửa tương giao
Nơi nẻo cuối, đóa huyền vi trẩy hội
Lời thiên thu, mở cửa, vẫy tay chào.
Dấu chân nào còn đọng lại mai sau
Dẫu đứng lại giữa muôn ngàn lối rẽ
Lối rẽ nào ta cũng vẫn trong nhau
Mà trời xanh, xanh quá ở trên cao
Em yếu đuối dịu mềm như ngọn cỏ
Đất dưới chân em cũng quá ngọt ngào
Chim bay vờn rung nhẹ tóc hương bay
Em trải thảm nhung lòng em lên đất
Hạt từ bi chim nhé, hãy no đầy
Trời mông mênh và lòng em mênh mông
Câu kinh chảy theo hồi chuông Bát Nhã
Ngàn cánh chim vỗ nhịp hót reo mừng.
(tặng một tấm lòng nhân ái)
Mẹ nằm nghe chiếc lá rụng ngoài hiên
Mỗi nhịp đập trong hồn là nhịp thở
Giữa trần gian mẹ gửi trái tim mình
Là nước mắt là xót đau lòng mẹ
Là tiếng hát là lời ru dịu nhẹ
Dưới bầu trời mẹ là núi là sông
Lòng đắm chìm trong suốt cõi hư vô
Mẹ nằm đó tỏa bóng đời xanh ngát
Mẹ là hoa là nhạc, mẹ là thơ
Nằm ru con ấm lạnh suốt đời con
Con sẽ kể chuyện ngày xưa mẹ kể
Lòng mẹ thương con chân cứng đá mòn
Gánh đời con qua ghềnh suối thương yêu
Gánh đời con qua trăm bờ bến lạ
Con nở thành hoa giữa lòng mẹ mỹ miều
Mẹ cao vời rực sáng một vì sao
Mẹ là gió giữa trời cao lồng lộng
Trái tim con xin nhuốm lửa nguyện cầu.
Thế mà Mẹ bỏ con đi
Không thương con Mẹ bỏ về
Hư vô
Không thương con
Sao Mẹ buồn
Con nghe tiếng Mẹ nỉ non bên trời
Không thương con
Sao Mẹ cười
Nhìn con
Mẹ quặn trăm lời
Mẹ ru
Không
Sao lòng Mẹ Rối bời
Sao đôi mắt Mẹ ngậm ngùi sao khuya
Không thương con Mẹ bỏ về
Về đâu?
Con hỏi Mà đau lòng này
Đất trời
Thiên cổ
Có hay
Mẹ Thương chi
Cho đắng
Cho cay
Phận người
Mẹ ơi!
Một vùng du tịnh tôi về phương tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời tương giao
Rằng trời và đất bên nhau
Từ trong tro bụi vốn màu không tên
Rằng từ kim cổ mông mênh
Chảy trôi bao kiếp lênh đênh mộng trường
Sống là tiếp cuộc hành hương
Đẹp như máu lệ trên đường hiến dâng
Đi về trong giọt chuông ngân
Biển dâu vỡ sóng trong ngần cõi riêng
Hư vô cố quận là miền
Mây bay tâm nở bên triền vô vi
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một vùng tịch mặc tôi về một tôi
Nằm nghe gió hú ven đồi
Lá rơi còn nhắn lại lời ly tao
Ai hay trời đất trong nhau
Muôn nghìn vạn cổ chưa hề chia tan
Trăm năm một gói hành trang
Từng màn lau lách vỡ tràn mộng du
Đi là về với thiên thu
Là về khép cửa ngục tù quạnh hiu
Có làm viên sỏi cô liêu
Mới hay đáy vực rạng chiều vô biên
Tôi ơi! Cố quận là miền
Từ quang chiếu rọi hồn thiêng diệu kỳ
Thế rồi tôi tiễn tôi đi
Một chiều sương rụng trắng đầy hồn thơ.
Nằm ngủ dưới chân đồi
Gió phương nào bát nhã
Ru mấy cõi tinh khôi
Thiên thu ẩn vào mây
Bay qua rừng tây trúc
Tịch tịnh dưới vòm cây
Cội thiền trong gỗ mục
Xin tái sanh làm người
Trên đường về chân giác
Dẫu bước quá trăm năm
Còn nguyên lòng Bồ tát.
Phải chăng hỡi thi sĩ bé nhỏ của thiên nhiên vĩ đại, kẻ đã nghe tiếng gọi của vô cùng?
Kẻ đã tái sinh hằng muôn kiếp
Đang lặng nghe tiếng gọi của vô cùng
Người tịch lặng
Với chiều đang lặng
Hồn người mênh mông
Chiều mông mênh
Rừng sương trắng nhuộm
Hòa mây trắng
Lòng người vô biên
Cùng vô biên
Người xuôi theo sông
Sông một dòng
Bờ có bờ không
Chẳng bận lòng
Vằng vặc non xanh
Vầng minh nguyệt
Róc rách thanh tâm
Dòng suối trong.
(Kính tặng Sư Viên Minh)
Những bông vàng bông trắng giữa đồi sương
Bông mua tím cả vùng trời quê ngoại
Lòng đất nào tha thiết một mùi hương.
Ta bao lần cười khóc cuộc tồn vong
Còn gì không? Khi tan vào bụi cát
Còn gì không? Địa ngục với thiên đàng!
Vào trái tim trời đất thuở yêu đời
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Đóa vi tiếu nụ vàng hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngan ngát một dòng hương
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối – hư – không
Quay về giữa thảo – nguyên – đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Từ ca dào dạt không lời
Giọt tâm ảo diệu trọn thời nhiên dung
No comments:
Post a Comment