Sunday, November 13, 2022

Tập Thơ BIỆT KHÚC 3 - Lê Văn Trung

 XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ CỦA TÔI -  SẦU NGHE TÓC RỤNG CUỐI TRỜI TANG THƯƠNG - VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ - TRĂNG BẠC - BÊN BỜ SINH TỬ - ĐÀNH QUÊN - SÓNG BẠC ĐẦU - TRĂNG KHUYẾT - CHÂN CẦU LÃNG QUÊN - MIỀN IM LẶNG - ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI - NHƯ CHÚT MÂY BAY - TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG - NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI - NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI - PHÂN THÂN - NGUYỆN CẦU - TRỞ VỀ - XIN UỐNG CÙNG TÔI


XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ CỦA TÔI
Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng
Nước sẽ xóa đi
Sóng sẽ cuốn trôi
Nhưng người đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Đừng đánh thức giấc mơ loài dã tràng
Trên bờ cát này tôi sẽ xây những lâu đài
Nơi tình yêu tôi trú ngụ
Nơi linh hồn tôi trú ngụ
Nơi máu xương tôi tan hòa cùng nước cùng sóng cùng đại dương bao la
 
Tôi sẽ miệt mài xây những lâu đài cát
Bằng giấc mơ mầu nhiệm về hạnh phúc và khổ đau về sự vĩnh hằng
Với ngàn nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng
Với vạn nỗi hoài mong về một mối tình vĩnh cửu
Bằng trái tim tôi - bằng nguồn cứu rỗi
Bằng hồng ân linh hiển của đấng quyền năng
 
Xin đừng đánh thức giấc mơ tôi
Tôi chỉ là những hạt sương
Chỉ là những hạt sương trên áo chiều vàng thắm
Chỉ là những hạt sương trong mắt người thăm thẳm
Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng.
 
SẦU NGHE TÓC RỤNG CUỐI TRỜI TANG THƯƠNG
Thổi về đâu gió hoàng hôn
Mà nghe thao thiết nỗi buồn vàng hanh
Trôi về đâu mà lênh đênh
Màu mây ảo mộng mong manh cuối trời
Nhớ về đâu mà không nguôi
Tương tư từng sợi tóc người chiều mưa
Trôi về đâu cõi xa mờ
Sông tôi sóng vỗ đôi bờ hoang vu
Trăm năm lạc mất đời nhau
Còn không bải biển nương dâu lỡ bồi
Chiều nay gió lộng phương người
Sầu nghe tóc rụng cuối trời tang thương.
(Bài thơ viết tặng một người đã trải qua cơn bịnh hiểm nghèo hơn 10 năm qua)
 
VỀ LẠI BẮC CẦN THƠ
(Gởi Ng.)
 
Ba mươi năm trở lại bắc Cần Thơ
Sóng vẫn vỗ đôi bờ sông mông quạnh
Chiếc phà vẫn lại qua muôn đời cam phận
Người đi, về chẳng hò hẹn cùng ai
 
Ba mươi năm như một tiếng thở dài
Réo áo não qua lòng người khách lạ
Chiều cuối đông ngồi chờ bên kè đá
Vành trăng xưa từng mảng vỡ theo dòng
 
Chạnh nhớ người qua bến bắc hoàng hôn
Lòng thiếu nữ tỏa hương thầm dạ thảo
Ba mươi năm nửa đời tôi gió bão
Nhớ, quên người gió xõa tóc chiều buông
 
Nhớ, quên người thăm thẳm một dòng sông
Gió thổi về đâu? Xuôi ngược cõi vô cùng
Em chẳng hiểu mây đời tôi vô định
Em có thấy sông đời tôi trăm nhánh
 
Mà chiều nay đậu lại bắc Cần Thơ
Ba mươi năm không hẹn, không chờ
Lòng tôi vẫn như lòng tôi rất cũ
Tình tôi vẫn như màu trăng viễn xứ
 
Đêm Ninh Kiều sáng một khoảng tình tôi 
 
TRĂNG BẠC 
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên
 
Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?
 
Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê
 
Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi
 
Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm
 
Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
 
BÊN BỜ SINH TỬ
Thôi bỏ lại bên này bờ sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến sông này
Lòng nhân thế, lòng mịt mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng cay
Khi đã biết đời nhau là hữu hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả tình vay
Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu
Khi bỏ lại đời ta không tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời thú tội
Cuộc tình người niệm khúc của chia phôi
Lòng dâu bể - tình em là dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ buồn
Ai biết được ánh hào quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng gió tang thương.
 
ĐÀNH QUÊN
(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở bình yên em gánh gạo qua đồng
Má hồng thơm như lúa đồng mới nở
Lòng reo vang như mở hội bên sông
 
Lời hẹn ước trăm năm tình nghĩa cũ
Xóm làng xưa mái rạ túp tranh nghèo
Đôi ta là chim rừng là bướm nội
Cưới nhau giữa ngày xuân ấm nắng vàng reo
 
Anh nhớ từng con đường thôn, lối xóm
Những đêm hè đom đóm lập lòe bay
Nhớ khói hoàng hôn, nhớ sương buổi sớm
Nhớ nụ hôn nồng, lành lạnh gió heo may
 
Nhớ khóm bèo trôi, nhớ chùm bông súng
Trường làng xưa, chim sáo nở mùa này
Nhớ lũy tre xanh, sân đình rợp bóng
Nhớ buổi hẹn hò tay ấm trong tay …
 
Anh ngồi nhìn cụm hoa vàng bỗng nhớ
Thuở thanh bình xa lắm phải không em?
Lời hẹn ước? Không bao giờ tao ngộ
Phút trùng lai, thôi nhé cũng đành quên
 
Con đường cũ kẽm gai, mìn nghẽn lối
Mà phương trời khói lửa cố hương ơi!
Em đã chết hay vẫn mòn mỏi đợi
Còn gì đâu! Thôi đã lạc nhau rồi
Lê Văn Trung - Tạp chí Bách khoa số 340, ngày 01-03-1971
 
SÓNG BẠC ĐẦU 
Trăm năm chén rượu không đành uống
Ta rót chưa tàn nỗi nhiễu nhương
Ta gọi ta rền vang đáy mộ
Ai về đứng khóc giữa đêm sương
 
Cố quận? Mười phương mù cố quận
Mắt mờ muôn dặm bóng tà huy
Có con chim khách ngang đầu ngõ
Gửi một lời đau buổi biệt ly
 
Ta rót lòng ta đã mỏi mòn
Rượu nghìn năm cũ men chưa tan
Ôi lòng dâu biển hòa trong rượu
Ta rót về đâu hỡi thế gian
 
Em mãi mù xa trời viễn xứ
Ta con thuyền giạt cuối bờ đau
Dòng rượu đời ta như sóng vỗ
Ta vỗ ngàn năm sóng bạc đầu.
 
TRĂNG KHUYẾT
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
 
Năm mươi năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
 
Năm mươi năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
 
Năm mươi năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
 
CHÂN CẦU LÃNG QUÊN 
Người bãi biển kẻ nương dâu
Ngàn năm chung một nỗi đau đoạn trường
Kẻ cuối bãi người đầu nguồn
Mà nghe xao xác sóng cuồn cuộn dâng
 
Thôi đành thôi nhé tri âm
Cây đàn đập vỡ lệ tràn năm cung
Thôi đành tài tử giai nhân
Bạc đầu trắng cuộc phong trần còn đau
 
Thôi đành trả lại xưa sau
Dòng tôi sóng chạm chân cầu lãng quên.
                            Lê Văn Trung
 
MIỀN IM LẶNG 
Như chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Tôi rơi buồn trong những giấc mơ em
Rơi buồn tênh như một nốt nhạc tình
Từ muôn kiếp, từ xa mù mê vọng
 
Bóng em khuất nẻo hoàng hôn quạnh vắng
Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều
Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng
Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo
 
Tôi chới với giữa một MIỀN IM LẶNG
Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu
Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng
Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ
 
Ôi một MIỀN IM LẶNG nở đầy hoa
Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI
Tôi rơi về phía lòng em mở hội
Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.
 
ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI
"Dans l' attente 
de la mort on retrouve
la vie. Et sa vie"
Bao năm đất đá còn mưng mủ
Thì sá gì ta khúc ruột mềm
Thì sá gì em lòng cô phụ
Sá gì tài tử với giai nhân
 
Đời như trăm nhánh sông bồi lở
Ta chảy về đâu cũng muộn phiền
Ta cũng đầu ghềnh em cuối bải
Mỗi người chảy một nhánh đời riêng
 
Trôi mịt mù theo dòng lãng quên
Trôi về đâu hỡi tuổi hoa niên
Hoa đang hương sắc, đương hàm tiếu
Vội úa tàn theo những biến thiên
 
Về đâu cũng dẫn vào mê lộ
Ta con tàu lạc mấy sân ga
Đất đá còn đau niềm cố thổ
Về đâu? Mờ mịt bóng quê nhà
 
Nơi nao ta cũng là lưu khách
Quán trọ tình em chẳng hẹn về
Chẳng hẹn, mà đau bầm gan ruột
Đất trời đâu phải của riêng ai!
 
NHƯ CHÚT MÂY BAY 
Có bao giờ em tưởng rằng
Một ngày anh về thăm ngôi nhà chúng ta
Ở bên kia thành phố
Là ngày cuối cùng anh bỏ đi
 
Mong được thấy em còn nguyên nụ cười
Tuổi lớn khôn đầy tay mộng ước
Em ngủ bình yên trong hầm núp đạn
Mơ chuyện thanh bình hoa gạo đỏ bên sông
Một sớm mùa xuân em sẽ theo chồng
Như chuyện mẹ cha hai mươi năm trước.
 
Mong được thấy mẹ anh ngồi bên bếp lửa
Hơ ấm đôi tay gầy guộc nhăn nheo
Vẫn mong đợi một ngày nào yên ổn
Vun nương khoai, nhen khói ấm mái tranh nghèo
 
Mong được thấy cha anh mỗi sáng
Uống chén trà thơm ngâm vài câu thơ
Dầu tuổi đã chất chồng đầy dâu biển
Lòng vẫn còn tươi những nỗi đợi chờ
 
                  ***
Em có tưởng một ngày anh trở lại
Là ngày anh vĩnh viễn ra di
Vì hy vọng mẹ cha
Vì nụ hồng em mơ ước
Cũng mịt mù trăm cõi xa xôi
Chắc là em sẽ già cùng chờ đợi
Chắc là mẹ sẽ chết cùng cỏ cây
Và cha anh cũng không còn ở lại
Cõi đời anh đành như chút mây bay.
Lê văn Trung Tạp chí Bách Khoa số 334, ngày 1-12-1970
 
TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG
Lạnh nghe trăng chảy qua hồn
Dòng trăng như lệ chảy buồn trong tôi
Xưa trăng là mắt môi người
Nay trăng là giọt sương đời lạnh căm
 
Phố mùa đông! Phố mùa đông!
Trăng về chìm giữa bềnh bồng mây sương
Xưa trăng là đóa quỳnh hương
Nay trăng là nụ tình buồn mãn khai
 
Tôi về qua phố tìm ai
Thấy màu trăng cũ nhuộm đầy vườn xưa
Thấy bàn tay vẫy trong mơ
Bóng trăng hay bóng người chờ trăm năm?
Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng
Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu
Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương
Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.
 
NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI 
Người gom hết gió ươm thành bão
Thổi suốt tình tôi những trận cuồng
Bão xoáy trăm năm vùng hư ảo
Cho mờ cho khuất cõi hư không
 
Rừng tôi cũng xác xơ từ ấy
Ghềnh đá trơ buồn những vết rêu
Có con chim lạ từ thiên cổ
Trước nỗi điêu tàn rụng tiếng kêu
Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt tiếng kêu buồn máu đỏ tươi
Và thơ từ đó vàng như lá
Nhuộm cả không gian nỗi nhớ người
 
Gió bão réo hoài cơn mộng dữ
Sông tôi vỡ sóng xót thương bờ
Thương hải chập chùng thương tiếp hải
Nát nhàu cùng tận những cơn mơ
 
Có người khách lạ từ phương lạ
Nhặt những cơn mơ giạt cuối ghềnh
Bỗng thấy bóng mình hiu quạnh quá
Vật vờ trôi giữa những lênh đênh.

NIỀM VUI NỖI NHỚ NGẬM NGÙI
Có đôi khi lòng cũng chợt vui
Chợt nôn nao nhớ cả đất trời
Nhớ ly rượu cháy nồng cơn mộng
Nhớ người đã phụ cuộc tình tôi
Lòng đôi khi nhớ cả nỗi buồn
Nhớ người xỏa tóc chiều bên sông
Nhớ đôi môi tím lời câm lặng
(Chôn lời phụ bạc chết trăm năm)
Và đôi khi lòng cũng muốn quên
Dòng máu buồn chảy ngược trong tim
Và hồn thơ rối bời như tóc
(Tóc người rối mãi cuộc tình duyên)
Lòng đôi khi muốn khép lại chiều
Thắp đời mình ngọn nến hoang liêu
Gõ mãi vào tim lời lạnh buốt
Từng hồi chuông rụng tiếng chim kêu
Và đôi khi lòng cũng chợt vui
Ta như giọt rượu cháy môi người
Và đôi khi lòng buồn quá đổi
(Trời đất nhìn ta cũng ngậm ngùi)
                      Lê Văn Trung
 
PHÂN THÂN 
Tôi
Và cái bóng của tôi
Ngồi im nghe cả đất trời lặng im
Mây trôi, rất nhẹ, qua miền
Và trăng
Rơi những sợi mềm lên sương
 
Tôi
Và cái bóng
Đi cùng
Đôi khi
Rất nhẹ
Nỗi buồn đi theo
Và tôi
Với bóng Là ai
Mà trăm năm mãi lạc hoài trong nhau?
 
NGUYỆN CẦU 
Tôi đang sống cùng linh hồn sỏi đá
Nghe điêu tàn bên gỗ mục rong rêu
Tôi đang thở bằng sương chiều lạnh giá
Bằng muộn phiền trong say tỉnh liêu xiêu
Hỡi anh em cõi phù sinh khánh tận
Xin nguyện cầu cho trái đất hồi sinh
Hỡi anh em bên vực bờ sinh tử
Xin rung chuông đánh thức trái tim mình
Tôi đang sống bằng máu xương thương tật
Bằng linh hồn vỡ vụn những niềm đau
Tôi hít thở cả bầu trời nhiễm độc
Và mỏi mòn cả những giấc chiêm bao
Chim bỏ rừng
Rừng không cây chim đậu
Rừng cháy khô
Sông suối cũng trơ lòng
Chuyến đò nhân gian thôi đành mắc cạn
Kinh nguyện cầu xin nối lại bờ sang.
 
TRỞ VỀ 
Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa
Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa
Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng
Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm
Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.
 
XIN UỐNG CÙNG TÔI
Thôi rót tràn ly này nửa thôi
Đừng xót xa, đừng quá ngậm ngùi
Ta con tàu lạc từ thiên cổ
Tình em ga tạm một đời thôi
 
Uống đi, này rượu của chiêm bao
Rượu của trăm năm trắng bạc đầu
Rượu của phù hoa tan ảo mộng
Chén tình là rượu của thương đau
 
Uống đi, này rượu của tàn khuya
Rượu của ra đi, chẳng trở về
Rượu của tương phùng đau dòng lệ
Rượu nào không cạn chén phân ly
 
Ta rót cho tràn đôi dòng lệ
Thôi khóc làm chi chuyện thế gian
Hãy uống cùng ta, này cô bé
Cô của ngày xưa! Hề! Dỡ dang!
 
Ta rót đời ta, hề, uống cạn
Ly này hóa giải cõi vô biên
Ta cạn đời ta cùng nguyệt lặn
Ta cạn đời ta, mộng ảo huyền.

Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...