Sunday, November 13, 2022

Tập thơ DẠ KHÚC 6 - Lê Văn Trung

 Có một mùa xuân – Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ – Hoa tím vườn trăng – Trăng và em – Giấc mơ trở về - Hoan ca mùa thu – Trời đất của muôn xuân – Màu hoa khế - Khỏa thân – Chuyện tình – Trời ở đây không có mùa đông – Em về, mơ tiếp cơn mơ – Trời vẫn chưa vàng thu đó em – Hợp xướng vàng hoa – Nắng thu – Phượng hồng – Vội quá, mùa đông – Truyện cổ - Lửa – Chuyện tình – Giấc mơ mùa đông – Mai người về không – Hồi sinh

CÓ MỘT MÙA XUÂN
Trích HC
Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không
Mùa xuân đó đã phai vàng mấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ
Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai
Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
 
LÒNG TÔI TƠ LỤA TRẢI ĐỀU LÊN THƠ
Xin cho tôi, chỉ một lần,
Giang tay ôm cuộc phù vân của người.
Một lần chảy trọn nguồn vui,
Qua khe?
Qua suối,
Qua đồi nhân gian,
Qua em thuở mộng thắm vàng
Thuở trăng mười bốn chớm rằm giấc mơ.
Thuở lòng chưa nhuốm sương mưa,
Mùa xanh chưa vội, ngày chưa xuống chiều.
Tôi xin,
Xin chỉ bấy nhiêu.
Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ.
 
HOA TÍM VƯỜN TRĂNG
Chùm hoa khế bên vườn khuya vẫn nở
Một màu trăng tím ngát cả vườn trăng
Em về khoát sương mềm thơm ngực biếc
Áo tình nhân mây lụa đóa quỳnh hương
Hình như tiếng con chim buồn mơ ngủ
Gọi tên người xao xuyến một viền mây
Hình như có con dế ngoài hiên lạnh
Nằm ru hoài khúc nhạc gió thu phai
Hình như lá thấp hơn màu sương bạc
Che bóng người về đứng giữa chiêm bao
Hình như đêm cũng gầy hao nhòe nhoẹt
Có vì sao chợt thức ở trên cao
Màu hoa khế vẫn hồn nhiên tím ngát
Tím hồn tôi, đêm tím một màu trăng
Bản giao hưởng chìm cung trầm nhã nhạc
Tóc ai bay hay bụi phấn thu vàng?
Anh đi giữa vườn khuya, đêm rất chậm
Như đi hoài chưa tới hết chiêm bao
Em tỏa chi mùi hương hoa phủ dụ
Anh trở về, bước nhẹ giữa cơn đau.
 
TRĂNG VÀ EM
Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn
Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về
Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?
Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
 
GIẤC MƠ TRỞ VỀ
Hình như cả đất cùng trời
Rừng xanh đồi cỏ cùng tôi trở về
Mây ngàn phương cũng bay theo
Gió mùa xanh cũ cũng dìu dặt ru
 
Hình như có vạn mùa thu
Từ muôn chiếc lá vàng au áo chiều
Lao xao hồ ngọc trong veo
Long lanh ngàn giọt mỹ miều trong thơ
 
Tôi về! Hay tôi đang mơ!
Vườn xưa rêu biếc còn chờ dấu chân
Níu cơn mưa xuống thật gần
Cho thơm da lụa ướp nồng nàn hương
 
Hình như có một dòng sông
Cùng tôi trôi giữa bềnh bồng cơn mơ
 
HOAN CA MÙA THU 
Em về mở cửa một rừng thu
Lá xưa vàng thắm buổi xa người
Chim xưa về hót bên bờ suối
Mây xưa về bay ngang lưng trời.
 
Xin về mở cửa vườn sương nguyệt
Thềm xưa rêu mượt bước chân tình
Hoa xưa nở vội bừng men ngọc
Giọt lệ xưa nồng hương tuyết trinh.
 
Xin về trãi lụa màu trăng cũ
Từ buổi vàng thu nhuộm áo người
Tóc thu bay rối bời trong gió
Ôi tóc mềm như sợi nắng phai.
 
Xin về đêm vũ hội tình nhân
Xiêm áo thu bay rợp núi ngàn
Người hãy về đây, về đi nhé
Lòng thu khai mở tiệc truy hoan
 
TRỜI ĐẤT CỦA MUÔN XUÂN
Trời vẫn tết hay vàng hoa nở muộn
Cho hương chiều chạm xuống nụ tình xưa
Trăng vẫn khuyết hay lòng chưa nở nguyệt
Cho mắt người thăm thẳm đợi chờ nhau
 
Xin hãy đến đêm trùng lai hội ngộ
Trải tình xuân lên ngực ngãi môi trầm
Xin hãy đốt lòng nhau cho lửa cháy
Giữa vô cùng mê vọng của trăm năm
 
Trời vẫn tết hay suối ngàn thác đổ
Cho lời ca dội vỡ sóng mê cuồng
Cho gió réo nghìn trùng trăm nỗi nhớ
Xuân vô biên - Xuân bất tận - Không cùng
 
Xin hãy đến vàng hoa tôi đã thắm
Môi thần tiên khẻ chạm đóa tình xanh
Xin hãy đến một lần như hò hẹn
Tôi nở vì trời đất của muôn xuân.
 
MÀU HOA KHẾ
Gió phơi nắng thắm vàng tơ lụa
Trải xuống vườn xanh nỗi nhớ người
Có đôi bướm trắng vô tình quá
Âu yếm bay vờn theo nắng rơi
Hoa khế cũng vàng pha sắc tím
Không rụng mà rơi rất nhẹ nhàng
Nhớ em chiều vắng buồn qua phố
Hương còn tương tư, hương chưa tan
Hoa tím hay thơ chùng nỗi nhớ
Tím giữa vàng ươm nắng lụa vàng
Hoa tím hay lòng chưa kịp nở
Nụ tình dang dỡ với trăm năm
Bóng em - Hoa tím - Chùng trong nắng
Tôi gửi về đâu màu tím phai
Màu hoa xưa rụng vào quên lãng
Tình em theo hoa từng cánh bay.
 
KHỎA THÂN
Mùa thu rất vội nên người
bỏ quên xiêm áo da trời vàng thu
bỏ quên trâm lược cài đầu
để mây với tóc bay vào thơ tôi
 
Mùa thu rất vội nên người
yếm the, khăn lụa phơi hoài bên song
sương ơi che cái thẹn thùng
cho trăng em nở trắng ngần quỳnh hoa
 
Mùa thu rất vội thế mà
ai đem nạm ngọc vào da nguyệt hồng.
 
CHUYỆN TÌNH
Có con chim lạ bay về
Đậu vào thơ, kể tôi nghe chuyện tình
Rằng:
Chuyện một hôm
Người qua sông
Để rơi chiếc áo lụa hồng trôi xa
Rằng:
Một hôm
Rất tình cờ
Có người nhặt áo về mơ hão huyền
Thế rồi
Nợ cuộc tình duyên
Người mang chiếc áo đi tìm trăm năm
Rồi
Một hôm
Trên bến sông
Bập bềnh
Bóng chiếc thuyền không
Bập bềnh
Còn neo một dải nơ hồng
Câu thơ chép dở chưa tròn câu thơ
Bổng chim bay
Khuất xa mờ
Tôi chưa kịp chép bài thơ chuyện tình.
 
TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG
Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương
 
Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông
 
Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh
 
Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông
 
Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.
 
EM VỀ, MƠ TIẾP CƠN MƠ
Em về sương trắng chiều đông
Tóc cài nơ lụa môi nồng hương thu
Em về mơ tiếp cơn mơ
Tôi bờ mê hoặc đợi chờ chiêm bao
Nở giùm tôi nhé quỳnh Hoa
Nụ hồng men mật nụ ngà ngọc hương
Em về nở một mùa trăng
Trải tình sương mỏng lụa mềm lên thơ
Em về mơ tiếp cơn mơ
Tôi chênh chao giữa đôi bờ thực hư.
 
TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM
Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng 
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan
 
Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn
 
Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi
 
Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh
 
Trời đã chưa vàng thu đó em!
 
HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
Sáng nay trong vườn nhà tôi
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào
Như bỗng nhiên em về đẹp như chiêm bao
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn lời hợp xướng.
 
NẮNG THU
Lòng bỗng thơm hương mật
Nắng lụa mềm như nhung
Nắng vàng hoa ngũ sắc
Nắng hồng viền môi thơm
Nắng ru tình trên lá
Nắng soi hồn trong sương
Nắng từng chùm rực rỡ
Vàng mùa thu hoang đường
Ai vẽ tình lên nắng
Thơ pha màu trong mây
Ai vẽ vào tịch lặng
Bờ vai nắng lụa gầy
EM về hay nắng ngọc
Tóc bay chìm trong mơ
Thơ tôi chìm trong tóc
Nắng hay màu thu xưa
EM về hay nắng ngọc
EM về hay hoa bay
Nắng hay tình mật ngọt
Chảy mềm trong cơn say.
 
PHƯỢNG HỒNG
Lòng đã xuân chưa mà hạ thắm
Em về áo đỏ phượng hồng môi
Con ve nào trốn trong lời gió
Gửi khúc tình vui vạn nẻo đời
Nắng đan lụa mỏng lùa trong tóc
Tóc nhớ thương ai mà rối bời
Để nghìn giọt nắng bay theo gió
Giọt nắng nào vương trong mắt ai
Mùa chớm sen hồng
Em chớm nguyệt
Tình chớm quỳnh hương
Em chớm rằm
Con chim nào múa trên cành phượng
Lá chớp hàng mi mắt lá răm
Lòng đã hồng chưa mà nụ thắm
Như môi tình nở buổi xuân thì
Em về áo nhuộm thơ mùa phượng
Áo người hay lụa chảy trong mây.
 
VỘI QUÁ, MÙA ĐÔNG 
Xao xác mùa đông về quá vội
Mà thương câu nhớ đợi câu chờ
Thương ai áo trắng chiều tan học
Chiếc lá tôi vàng rụng dưới mưa
 
Thương ai rét mướt, vòng tay nhỏ
Không đủ che nghiêng một nỗi buồn
Tôi cũng chìm theo làn mây mỏng
Mắt người thăm thẳm nỗi chờ mong
 
Thương ai áo lụa mờ theo sương
Áo mỏng! Trời ơi! Ngọn gió đông
Rất nhẹ, áo bay, từng cánh nhẹ
Hồn tôi với áo trôi mênh mông
 
Thương ai qua phố chiều đông tái
Nhặt lá vàng tôi rụng cuối thu
Thấy chăng chút nắng còn vương lại
Cũng ấm thơm nồng năm ngón tay
 
Thương ai câu hát chùng trong gió
Lạnh sắt se từng sợi tóc thơm
Xin gió về lay hồn phố cũ
Tôi gửi cho tròn nỗi nhớ mong
 
Vội quá! Mùa đông về quá vội
Cho tình cũng vội vã xa nhau
Thương ai áo mỏng chiều qua phố
Có thấy buồn tôi lạnh mấy màu.
 
TRUYỆN CỔ 
Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ
 
Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng
 
Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm
 
Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.
 
LỬA
Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh
 
Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên
 
Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn
 
Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm
 
Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.
 
CHUYỆN TÌNH
1*
Tôi sẽ vẽ chuyện tình tôi
Bằng câu thơ của một thời yêu em
Bằng màu thắm của trái tim
Bằng hương của đóa quỳnh vừa ngậm sương
Bằng chiều vàng nắng tơ vương
Bằng nhung lụa của trăm dòng sông xanh
2*
Tôi sẽ kể câu chuyện tình
Bằng lời của gió ru nhành chiêm bao
Bằng ngôn ngữ của trăng sao
Bằng âm nhạc khúc Phượng Cầu Nhã Ca
Của Ngàn Dặm, của Trùng Xa
Còn nghe tiếng của Bao La gọi về
3*
Tôi, người nhuộm những cơn mơ
Nhuộm cho vàng nỗi đợi chờ trong tôi
Mai kia bên những ga đời
Xin đem thơ ướp nụ cười nhân gian.
 
GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Có tiếng chim bay động cuối vườn
Tưởng người về chạm gió mùa đông
Tưởng trăng xưa ngủ chìm trong lá
Tưởng lá run vì những giọt sương
 
Hãy lắng nghe hơi thở đất trời
Thơm như màu mật đã nồng môi
Thơm như hương lúa thì con gái
Và đóa quỳnh thơm lụa trắng ngời
 
Tôi đặt tim mình lên mặt đất
Nghe bàn chân của vạn mùa thu
Và tiếng em cười như tiếng hát
Ngọt ngào như tiếng gọi tình nhau
 
Tôi đặt tim mình lên trái tim
Cho từng sợi máu cũng rung lên
Cho nghe tê buốt từng hơi thở
Cho tình vời vợi đến vô biên
 
Hình như có tiếng chim vườn cũ
Vỗ cánh bay từ trong giấc mơ
Tưởng áo vàng hoa em từ độ
Bay về nhuộm thắm những câu thơ.
 
MAI NGƯỜI VỀ KHÔNG
Mai người về không mà tôi chờ
Tàu người đi, tàu qua nhiều ga
Người biết ga nào tôi đứng đợi
Dù trời giăng mưa hay sương nhòa
Mai người về không mà tôi mong
Thuyền đưa người qua mấy dòng sông
Người biết bến nào tôi đứng đợi
Lòng chưa chớp biển đã mưa nguồn
Mai người về không mà tôi vui
Tôi rải thơ bay cùng mây trời
Dù rét đầu đông hay nắng hạ
Dù gió nhàu phai vàng áo ai
Mai người về không sao tôi buồn
Đường thì xa trời thì mênh mông
Có biết lòng tôi như cơn gió
Thổi về đâu cho tóc tỏa hương
Mai người về?
Thôi
Người không về!
Tôi thắp cho hồng những giấc mơ
Trăm năm ai nhớ câu hò hẹn
Tình ơi vời vợi nỗi mong chờ.

HỒI SINH
Em uống đi! Ly rượu ái tình
Uống đi! Trời đất sẽ hồi sinh
Tôi về thắp lại vành trăng cũ
Nở trắng tinh khôi một đóa quỳnh

Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...