HỢP XƯỚNG VÀNG HOA
Bài thơ của Lê Văn TrungTrong một bài phát biểu của mình, Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 – 1900), một triết gia người Đức có nói: « Thảm hoạ lớn nhất sẽ rơi xuống nhân loại vào cái ngày mà tất cả những con người mơ mộng đều biến mất». Toàn thể sự tiến hoá của nhân loại là nhờ con người đã mơ mộng về nó – những sự tiến hoá. Những gì là mơ mộng của ngày hôm qua sẽ trở thành hiện thực trong hôm nay, và những gì hãy còn là mơ mộng hôm nay sẽ trở thành hiện thực vào ngày mai.
Tất cả các thi sĩ, nhạc sĩ, hoạ sĩ, văn sĩ... và các nhà huyền môn, họ đều là những con người mơ mộng. Trong thực tế, tính sáng tạo chính là sản phẩm phụ của sự mơ mộng. Tuy nhiên bạn cần phân biệt giữa mộng mơ của thi sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà huyền môn, hay vũ công với sự mộng mơ của một tâm trí bệnh hoạn về mặt tâm lý, những bệnh nhân tâm thần. Những kẻ mất trí cũng có sự mơ mộng đấy. Nhưng giấc mơ đó sẽ huỷ hoại anh ta. Còn những con người sáng tạo như các nhà thơ, nhà văn, nhà huyền môn cũng mộng mơ, nhưng giấc mơ của họ sẽ làm cho thế giới này, nhân loại này thêm giàu đẹp hơn lên. Những giấc mơ của họ không hề bệnh hoạn, ngược lại chúng còn thật sự lành mạnh. Toàn bộ sự tiến hóa và ý thức của con người đều phụ thuộc vào những mộng mơ như thế.
Khổ thơ đầu:
Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Tôi bỗng thấy mình như khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
Dường như khổ thơ đã mô tả ý nghĩa của sự thức tỉnh của Ý THỨC, ta tạm gọi nó là Ý THỨC GIÁC NGỘ, mặc dù gọi như thế là trùng lặp, bởi vì cả hai từ này đều có cùng một ý nghĩa – « Giác ngộ » & « Ý thức ». Vì vậy, không cần phải sử dụng hai từ, chỉ đơn giản ý thức là đủ. Tuy nhiên, bình thường hầu hết chúng ta là PHI Ý THỨC, rất ý người đạt đến được cảnh giới của Ý thức, cho nên chúng ta muốn nhấn mạnh một điều rằng, tác giả của bài thơ, nhà thơ LVT đã và đang trên hành trình đi tới sự giác ngộ. Nếu bạn đang trên hành trình đúng tới sự giác ngộ, bạn sẽ cảm nhận điều đó bằng nhiều cách. Nó giống như bạn đang tới một khu vườn của chính mình / SÁNG NAY TRONG VƯỜN NHÀ TÔI. Đó chính là một sự xác nhận rằng: Đó là khu vườn nhà tôi, không phải là khu vườn nhà bạn, và càng không phải là khu vườn chung của tất cả mọi người, như kiểu vườn hoa, công viên, vườn bách thú của cõi nhân gian. Bạn có thể đọc nhưng câu thơ trên, nhưng bạn có thể không thể hình dung được một khu vườn như thế, bởi vì nó không phải là khách quan mà nó mang tính chủ quan của thi sĩ. Chỉ những người đã thức tỉnh, đã trải nghiệm mới biết được: Những bông hoa dại vàng lên rực rỡ quá
Bỗng nhiên thấy mình như người khách lạ
Mới tinh khôi từ câu hỏi tiếng chào.
Cuộc đời bắt đầu có ý nghĩa, có niềm vui; nó không còn thông thường nữa. Thậm chí những điều thông thường cũng không còn là thông thường nữa mà chúng bắt đầu phát ra một cái gì đó phi thường. Chỉ có những bông hoa dại thôi mà con người đã xúc động, cảm thấy nó giống như những bông hoa VÀNG LÊN RỰC RỠ QUÁ, giống như chúng đang nhảy múa. Những câu hỏi, tiếng chào thông thường, nay bỗng trở nên mới tinh khôi như những lời cầu nguyện.
Khổ thơ thứ hai:
Đẹp man dại như hoa vàng buổi sớm
Như hạt sương long lanh trên mắt tình rực sáng
Và hồn tôi thơ như lụa mượt mà
Bóng mây vàng, vàng hơn những nụ hoa
Nắng nhung gấm gửi lời nồng hương sắc
Có con bướm vàng không bay mà đậu hoài trên tóc
Và hồn tôi cũng nhịp cánh hoa vàng
Bỗng nhiên em về giấc mơ nhẹ như bông
Chân hồng nở êm trên hồn cỏ biếc
Trời đất cũng sững sờ
Nghìn năm em nhan sắc
Nghìn năm thơ vi diệu ngợi ca
Em đã về trên những nụ hoa
Vàng rực rỡ vàng ru lời tình tự.
Một khổ thơ tuyệt diệu, siêu dài, không có ranh giới, nó chứng tỏ một điều rằng: Ý thức là sự cởi mở, ý thức là rộng lớn, ý thức giống như bầu trời không có ranh giới. Tình yêu bắt đầu tuôn chảy nhiều hơn mà không vì bất cứ lý do nào, chỉ vì con người nhìn thấy niềm vui của nó. Con người bắt đầu cảm nhận âm nhạc, giai điệu nhiều hơn; sự hoà hợp tuyệt vời được cảm nhận từ bên trong. Mọi thứ bắt đầu biến thành toàn bộ duy nhất, những mảnh vỡ bắt đầu biến thành sự hợp nhất. Dạng hoà hợp huyền bí bắt đầu xuất hiện bên trong, con người giống như LINH HỒN, không có thân thể
VÀ HỒN TÔI THƠ NHƯ LỤA MƯỢT MÀ…
VÀ HỒN TÔI CŨNG NHỊP CÁNH HOA VÀNG.
Đó là tín hiệu, Tình yêu thứ hai, tình yêu của thân PHÚC LẠC xuất hiện. Tình yêu thứ nhất là tình yêu của thể xác, đó là tình dục – sự mê đắm của cơ thể. Nó không có chiều sâu, nó sâu trong chừng mức có liên quan tới cơ thể vật lý. Đó là những gì mà hầu hết những người bình thường chúng ta gọi là Tình yêu, nhưng thực ra nó chỉ là sự rơi vào tình yêu mà thôi. Đúng vậy đó là sự rơi vào. Nhưng tình yêu của thân phúc lạc, không phải là sự rơi vào. Đó là một sự tĩnh lặng, một sự đọng lại. Con người ta khi đó không rơi vào – Mà thay vào đó, bạn trở nên bén rễ, được tiếp đất. Bạn mất đi mọi dao động, bạn mất đi mọi con sóng, bạn trở thành một vực sâu im lặng. Tình yêu đó nên được gọi là CẦU NGUYỆN. Bạn dâng lên trong nó, bạn không bao giờ rơi vào nó. Tình yêu đầu tiên là chuyện rơi vào. Tình yêu thứ hai là sự điều hoà, một nền tảng, một sự định tâm, là sự dâng lên bầu trời - nó cho bạn đôi cánh
BỖNG NHIÊN EM VỀ GIẤC MƠ NHẸ NHƯ BÔNG
CHÂN HỒNG NỞ ÊM TRÊN NỀN CỎ BIẾC
TRỜI ĐẤT CŨNG SỮNG SỜ
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA
EM ĐÃ VỀ TRÊN NHỮNG NỤ HOA
VÀNG RỰC RỠ VÀNG RU LỜI TÌNH TỰ.
Đây chính là lời lẽ của một người BIẾT về sự thật bên trong tâm thức của chính mình. Sự thật đó không thể được nghĩ về; nó phải được nhìn thấy. Đó là vấn đề đạt được viễn cảnh mới, về đôi mắt mở rộng mới. Đôi mắt bình thường không thể như vậy, nó chỉ nhìn ra bên ngoài. Ẩn giấu ngay phía sau đôi mắt đó là khả năng nhìn vào bên trong. Con người trở thành nhà tiên tri khi họ bắt đầu nhìn vào bên trong tâm thức của mình. Và nhìn vào bên trong là cách duy nhất để biết chính mình, biết đấng cao cả linh thiêng, biết sự thật của thực tại con người. Để có thể đánh thức người phụ nữ bên trong bạn, đánh thức tâm thức của bạn, đánh thức sự duyên dáng của bạn, đánh thức vẻ đẹp của bạn
NGHÌN NĂM EM NHAN SẮC
NGHÌN NĂM THƠ VI DIỆU NGỢI CA.
Đây chính là những từ ngữ mang tính biểu tượng. Tác giả đã sử dụng hình ảnh nhân vật EM, hình ảnh người phụ nữ để đại diện cho tâm hồn con người, cho tâm thức của bạn bởi vì chỉ có những phẩm chất nữ tính này mới đúng là những đặc tính TÂM LINH. Vẻ đẹp là nữ tính, sự trung thực là nữ tính, sự chân thành là nữ tính; và tất cả những gì tuyệt vời bên trong tâm thức của bạn đều là nữ tính.
Hai khổ thơ cuối:
Trở về đây mới quá áo mùa xanh
Sững sờ gì mà đôi mắt quá long lanh
Hình như đâu đây ai vừa trỗi khúc nhạc tình
Ngàn hoa dại vàng ươm ngàn hợp xướng.
Tôi bỗng dưng lòng như lòng viễn xứ, con người bỗng dưng thấy mình không thể tách rời khỏi toàn bộ sự tồn tại, bởi sự tồn tại là bất tận và cũng chẳng có bến bờ nào để bạn có thể đứng riêng ra mà ngắm sự tồn tại. Cho dù bạn ở đâu, bạn cũng sẽ là một phần của toàn thể sự tồn tại. Một phần trong con người bạn ở dãy Hymalayas, một phần ở trên các vì sao, một phần ở trong những bông hoa hồng, một phần ở trong con chim đang tung cánh, và một phần đang ngự trong màu xanh của cây cối. Con người dường như lan toả ra khắp nơi LÒNG VIỄN XỨ, để hoà nhập vào sự mênh mông của cuộc sống, sự mênh mông đó sẽ tạo nên NGÀN LỜI HỢP XƯỚNG. Tất cả cùng thở chung một bầu không khí, cùng là một phần của dàn nhạc giao hưởng. Đây cũng là một trải nghiệm tuyệt vời của nhà thơ – Đừng gọi đó là MƠ MỘNG, bởi vì từ mơ mộng nhiều khi bị người đời gán cho một ý nghĩa hết sức sai lệch; nếu không thì nó đã là một trong những từ đẹp nhất, thi vị nhất của đời sống con người.
Xin các bạn đừng gọi đó là mơ mộng, mà đây chính là thực tại. Thực tại đẹp hơn bất kỳ giấc mơ nào. Thực tại phiêu diêu hơn, rực rỡ hơn, hân hoan hơn và nhiều vũ điệu hơn sức tưởng tượng của bạn.
LÊ VĂN CHUNG
No comments:
Post a Comment