Chiếc Lá Mùa Tôi
Tôi ngồi đếm lá mùa xưa rơi rụngMỗi chiếc lá thầm mang một nỗi đời riêng
Ai biết được từng sát na cuộc sống
Sẽ bay về cõi cát bụi vô biên
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi không thể
Chiếc lá nào rơi rụng giữa mùa tôi
Cho tôi thấy điều nhiệm màu nguyên thể
Còn lưu hương chút tro bụi ban đầu
Nhìn thấy mình trong tiền kiếp lưu vong
Hay còn mãi lang thang trên mặt đất
Giữa muôn trùng sóng gió của tang thương
Tháng ngày trôi nghìn chiếc lá rơi theo
Chiếc nào là tôi? Chiếc nào hư ảo?
Tôi là ai khi bóng đổ sương chiều!
Lê Văn Trung
Lễ Tro 2025
CHIỀU BUÔNG
Ta ngồi nghe tiếng tịch liêu rụng vàng
Rừng xa gió gọi mây ngàn
Về đâu cánh nhạn nhẹ nhàng trong sương
Thả rơi rất nhẹ nỗi buồn nhân gian.
Lê Văn Trung
CÓ THỂ
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹo
Trái trời trở gió lại rung lên
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
Lê Văn Trung
CUỐI CON ĐƯỜNG MÙ SƯƠNG
Dù không thể nói lời chia tay sau cùng
Cuối con đường mù sương bóng người đã khuất
Như chưa bao giờ trên mặt đất này
Đã một lần người băng qua sa mạc hoang vắng đời tôi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những câu thơ tôi vẽ vào những tàn phai của màu mây ảo diệu
Tôi vẽ vào bóng tôi nhập nhòa trong sắc chiều vời vợi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những mong manh đêm dạ hương khu vườn xưa những mùa trăng mười sáu
Đêm dạ hương tôi về nụ quỳnh run run vòng tay tội lỗi Đêm dạ hương tôi về xỏa tình lên tóc rối
Mà niềm đau như một vết thương buồn
Tôi chìm giữa tình người hạnh- phúc - bi - thương
Dù không thể nói lời chia tay sau cùng
Sân ga đời tôi không một bóng con tàu
(Đã vĩnh viễn những con tàu đi không bao giờ trở lại)
Như chiều nay cuối con đường mù sương
Một dòng sông băng im lìm trôi mãi
Mang theo người mang theo cả giấc mơ tôi.
Cuối con đường mù sương bóng người đã khuất
Như chưa bao giờ trên mặt đất này
Đã một lần người băng qua sa mạc hoang vắng đời tôi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những câu thơ tôi vẽ vào những tàn phai của màu mây ảo diệu
Tôi vẽ vào bóng tôi nhập nhòa trong sắc chiều vời vợi Người đến từ những cơn mơ
Bằng những mong manh đêm dạ hương khu vườn xưa những mùa trăng mười sáu
Đêm dạ hương tôi về nụ quỳnh run run vòng tay tội lỗi Đêm dạ hương tôi về xỏa tình lên tóc rối
Mà niềm đau như một vết thương buồn
Tôi chìm giữa tình người hạnh- phúc - bi - thương
Dù không thể nói lời chia tay sau cùng
Sân ga đời tôi không một bóng con tàu
(Đã vĩnh viễn những con tàu đi không bao giờ trở lại)
Như chiều nay cuối con đường mù sương
Một dòng sông băng im lìm trôi mãi
Mang theo người mang theo cả giấc mơ tôi.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment