Câu chuyện mười năm - Câu chuyện người làm vườn I (Cát bụi
phận người 1) – Câu chuyện người làm vườn II (Cát bụi phận người 2) – Câu
chuyện tình yêu – Câu thơ còn úa mùi hương cũ
CÂU CHUYỆN MƯỜI NĂM
1/ Mười năm dâu biển
lỡ bồi
Chút hương sắc cũ bên
trời phôi pha
Mười năm lưu lạc không
nhà
Thà như hạt bụi bay
qua cõi đời
Dẫu trong chua xót
ngậm ngùi
Mười năm giọt lệ mi
người còn xanh.
2/ Mười năm ăn suối
ngủ rừng
Nhìn quanh trời đất
một vùng tan hoang
Nhắn theo muôn đám mây
vàng
Tìm giùm ta bóng người
sang bến nào.
3/ Mười năm lệ xót máu
đào
Nghìn xưa hun hút
nghìn sau mịt mù
Gió mùa xưa thổi về
đâu
Đời ta vô định chuyến
tàu không ga.
4/ Mười năm sau trở
lại nhà
Người xưa đã biệt mù
xa cuối trời
Thôi đành thế cuộc nổi
trôi
Còn thương giọt lệ
trên môi của người.
Lê Văn Trung
CÂU CHUYỆN NGƯỜI LÀM VƯỜN I
(CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI I)
hắn
khoanh kín một vòng tròn tưởng tượng
rào
tương lai bằng những chuỗi hồ nghi
mỗi
nhát cuốc bới tung niềm uất hận
hắn
trồng vào trong đất nỗi sầu bi
tự
buổi nào phút nào ai đâu biết
hắn
hiện ra như điềm báo dị thường
linh
hồn hắn xám như màu của đất
hắn
cuồng say xây kín cổng thiên đường
nhưng
cây lá khô vàng ngày đại hạn
hắn
ngồi buồn nhỏ lệ khóc lên cây
khi
trời đất trút tràn cơn hồng thuỷ
không
còn ai cho hắn đợi đêm dài
lòng
buồn quá hắn trở về với đất
cào
xới tro than tìm chút hình hài
người
chuộc tội nhân gian bằng cái chết
sao
hắn còn trôi nổi cuộc trần ai
hắn
đứng giữa một vòng tròn tưởng tượng
bước
chân ra sợ hụt giữa vô cùng
hắn
chăm chút ươm trồng mầm ảo vọng
có
điều gì hiện hữu giữa hư không
ngàn
năm trước hắn là người gieo hạt
ngàn
năm sau hắn canh giữ khu vườn
hắn
cuồng tín tin vào điều không thật
trái
oan khiên đầy cả đất thiên đường
thôi
đành vậy trong cái còn cái mất
cái
nào không mang nặng bóng con người
nỗi
hoan lạc đớn đau là bụi cát
hắn
ngồi buồn nhìn hắn chết trong tôi
hắn
ngồi buồn nghe tiếng gọi xa xôi
ôi
tiếng gọi đìu hiu nghìn năm cũ
ai
đã thấu nghĩa ơn đời thiếu đủ
xin
về đây nhìn hắn phút sau cùng
Lê Văn Trung
CÂU CHUYỆN NGƯỜI LÀM VƯỜN II
(CÁT
BỤI PHẬN NGƯỜI II)
tưởng
hắn chết tôi vui mừng khôn xiết
bởi
rồi ra hắn cũng biệt trần gian
nhưng
khờ dại vì chút lòng tham tiếc
hắn
phân vân giữa địa ngục thiên đàng
thế
là hắn không về đâu, ở lại
hắn
lao vào cuộc tìm kiếm bi thương
hắn
cào xới, hắn điên cuồng gieo-gặt
hắn
tung hô, đạp đổ, hắn vui-buồn
hắn
mở toang những hàng rào hư ảo
những
gai chông từng rỉ máu linh hồn
hắn
ươm giống cả những mầm tốt xấu
trái
chung cây thiện ác chín trong vườn
nghìn
năm trước hắn chính người gieo hạt
hạt
giống nào người ban tặng trần gian
vườn
địa đàng mọc trăm ngàn cây lạ
hắn
bây giờ ăn trái đắng đau thương
hắn
bây giờ: ở không nhà đi không chốn đến
hắn
lêu bêu bầm dập cuộc sinh tồn
chết
uổng sống thừa mấy vòng lận đận
hắn
rêu rao bán nốt mảnh linh hồn
em
có phải người đầu tiên với hắn
bớt
một thêm hai cho thỏa dạ hờn ghen
người
có phải chưa nguôi điều oán giận
hắn
trăm năm nuôi ước vọng không thành
hắn
ở đấy khu vườn không ranh giới
không
đậy che không cửa nẻo-điêu tàn
loài
bọ sâu cứ mặc tình lui tới
bọn
giáo điều, ngụy tín, lũ con hoang (***)
hắn
ở đấy không mặt trời tối mịt
gió
thiên thu thổi buốt tận trong mồ
ôi
sự sống cũng vàng như nỗi chết
hắn
mong tìm một cõi đến hư vô
tôi
gặp hắn trong khu nhà vĩnh biệt
đôi
mắt trừng nhìn tận máu xương tôi
hắn
không thể tin vào ngày sau hết
sẽ
thoát đi cho khỏi kiếp con người.
(trích từ thi phẩm Cát Bụi Phận Người)
Lê Văn
Trung
Ghi
chú: (*), (**) Khi in trong thi phẩm CBPN tựa hai bài là “Cát Bụi Phận Ngưòi 1
và 2”
(***) Nguyên văn trong bản thảo, sau này đăng lại trong thi phẩm CBPN là “bọn ó
diều, rắn rít, lũ mèo hoang”
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Câu chuyện tình yêu là chuyện của dòng sông
Lời tình tự chảy mềm như lụa
Chảy thao thiết qua những bình nguyên xanh ngát
Như lòng em chảy biếc một màu thu
Như tiếng hát em vời vợi giữa cơn mơ
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng thơ
Như thần thoại, như ảo huyền cổ tích
Câu chuyện tình yêu là câu chuyện kể bằng nước mắt
Có nỗi hân hoan có nỗi muộn phiền
Có nỗi nhớ nhung xao xác bập bềnh
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những con đường
Nhuộm vàng thắm áo chiều xưa lụa mỏng
Là câu chuyện của gió của mưa của vòng tay ảo mộng
Của tóc nhung huyền của mắt sương phai
Của rưng rưng từng ngón nhỏ bàn tay
Cầm chiếc lá thả bay về xa thẳm
Cầm nỗi nhớ thả bay mùa nguyệt lặn
Cầm câu thơ thơm ngát thịt da người
Ôi những con đường chạy suốt hồn tôi
Còn in mãi dấu chân tình rêu biếc
Tôi trải thơ mình như cỏ thơm như rượu nồng như cơn mơ diễm tuyệt
Tôi trải hồn tôi lên nỗi nhớ hoang đường
Tôi trải chiều tôi xanh ngát những hoàng hôn
Trời đất dâng hoa đẹp mùa hôn phối
Tôi sẽ về theo con đường của câu chuyện tình diệu vợi
Câu chuyện tình yêu là chuyện của những giấc mơ.
Lê Văn Trung
CÂU THƠ CÒN ÚA MÙI
HƯƠNG CŨ
Rồi một chiều em ngồi
lại bên thơ
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông
Em nhặt câu thơ, cúi
xuống, ngập ngừng
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai
Tôi vẽ lên mây đôi mắt
úa sương mờ
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên
Rồi một chiều em tìm
lại đời em
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỹ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu
Là hồn tôi trên lối cũ
tàn rêu
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều
Ôi gió nghìn xưa lạnh
suốt cõi tịch liêu
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.
Lê
Văn Trung
No comments:
Post a Comment