Chân cầu lãng quên – Chân trời khát vọng - Chẳng tiển đưa nhau – Chảy – Chảy suốt một dòng ta - Chén rượu đời tử sinh – Chén rượu hoàng hôn – Chỉ còn lại thơ – Chỉ là lời khấn nguyện trong chiêm bao
Người bãi biển kẻ nương dâu
Ngàn năm chung một nỗi đau đoạn trường
Kẻ cuối bãi người đầu nguồn
Mà nghe xao xác sóng cuồn cuộn dâng
Thôi đành thôi nhé tri âm
Thôi đành trả lại xưa sau
Dòng tôi sóng chạm chân cầu lãng quên.
Lê Văn Trung
CHÂN TRỜI KHÁT VỌNG
CHẲNG TIỄN ĐƯA NHAU
Chẳng
tiễn đưa, thôi nhé, người về
Ôi lòng tôi là một sân ga
Người về một bóng, tôi một bóng
Mỗi toa buồn một cõi chia xa
Chẳng
tiễn đưa, thôi nhé, muộn màng
Tôi đếm từng chiếc lá mùa đông
Gió mùa se lạnh như câu hát
Câu hát tình ru đến bạc lòng
Chẳng
tiễn đưa, thôi nhé, người đi
Sương bạc màu trên nhánh sầu lay
Tóc buổi hoàng hôn từng sợi rối
Người xa người, tay nhớ bàn tay
Chẳng
tiễn đưa, thôi chẳng hẹn hò
Tôi thắp đèn vàng, lòng như sân ga
Tiếng còi tàu hú lời chia biệt
Bánh sắt lăn bầm nỗi xót xa.
Lê Văn Trung
CHẢY
Thôi thì chảy Cứ miệt mài trôi chảy
Sông tôi ơi Đừng vọng tưởng bến bờ
Thôi thì chảy Dù cát bồi bãi cạn
Sông tôi ơi Dù chảy giữa cơn mơ
Chảy đi tôi ơi! Biển trùng muôn dặm
Chảy đi tôi ơi! Sóng vỗ bờ đau
Tôi chảy về đâu một dòng lận đận
Tôi chảy về đâu sóng vỗ bạc đầu
Thôi thì chảy Một dòng tôi mỏi mệt
Chảy ngàn năm qua những bến không người
Thôi thì chảy Chảy tận NGÀY SAU HẾT
Đừng đắng cay ngăn chặn một dòng tôi.
Lê Văn Trung
CHẢY SUỐT MỘT DÒNG TA
Rồi như con nước không ngừng chảy
Chảy một đời chưa cạn hết đời nhau
Em thì mãi tận phương người xa biệt
Ta dòng xuôi sóng mỏi vổ chân cầu
Đường vạn nẻo, sông trăm dòng xuôi ngược
Sân ga đời còn lại chiếc toa không
Ai biết được bên thềm ga mòn mỏi
Bóng một người ngồi đợi mấy thu đông
Nếu có thể một lần quay trở lại
Thì trăm năm đâu lỗi hẹn tương phùng
Em thì vẫn như hạc vàng bay mãi
Lầu trăng xưa rêu úa phủ thềm hoang
Ta ngồi đợi với năm cùng tháng tận
Vành trăng khuya cũng bạc trắng mây trời
Em đâu đó những phương người lận đận
Lòng thu xưa còn sót chút tình vui ?
Thôi đành vậy, không đành lòng ngưng chảy
Ta miệt mài chảy suốt cuộc đời ta
Rồi bất chợt một ngày kia ta thấy
Cuối phương người hun hút bóng em qua.
Lê Văn Trung
26. 02. 20
CHÉN RƯỢU ĐỜI TỬ SINH
Rượu nào vơi! Cuộc nào tàn!
Mình ta ngồi với men hoàng hôn say
Mình ta giữa đất trời này
Hồn như chén rượu vơi đầy nỗi đau
Nhớ người! Quên chuyện trước sau
Ta mời ai? Chén dỡ dang
CHÉN RƯỢU HOÀNG HÔN
CHỈ CÒN LẠI THƠ
Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu
Nếu phải vác một nghìn
cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa
Nếu phải sống trong
vòng tay quỹ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la
Chúa chẳng thể. Ta
cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ
Vườn đá tảng (*) ôi
thơ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ
Lê Văn Trung
(*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài
CHỈ LÀ LỜI KHẤN NGUYỆN TRONG CHIÊM BAO
Em thắp mùa thu vàng một phương chiều
Ngồi hong mãi nỗi buồn như sương khói
Nghe xa vắng tiếng mùa xanh réo gọi
Bỗng thấy lòng hiu hắt một hoàng hôn
Ở nơi xa xôi thăm thẳm một phương buồn
Tôi ngồi đếm bước chân người trên cỏ
Tôi ngồi vẽ bàn tay mềm như lá
Đã một lần chạm xuống cõi tình tôi
No comments:
Post a Comment