Chia biệt – Chiếc lá – Chiêm bao (3 bài) - Chiều (6 bài) – Chiều Blao – Chiều Cai Lậy - Chiều cuối năm uống rượu một mình – Chiều im – Chiều ngủ trên đồi – Chiều trôi
CHIA BIỆT
Em nghe chăng gió réo triền sông cũ
Những bến bờ lau trắng với sương lam
Tôi với gió mang tâm tình lữ thứ
Thổi u hoài qua suốt cuộc trần gian
Xin thắp chút lửa chiều hôm lạnh úa
Rót lòng sầu thay rượu buổi hoàng hôn
Nghe máu chảy trong tim dòng lệ vỡ
Nghe tiền thân về gọi réo linh hồn
Em về đâu? Từ trăng mùa hạ nguyệt
Lá thu xưa còn rụng bến sông chiều
Em về đâu? Từ trăng mùa nguyệt khuyết
Đêm tình sầu quạnh quẻ tiếng chim kêu
Đây giọt máu trong tim đời suy kiệt
Chảy về đâu cho vẹn nghĩa vô cùng
Trăm năm mãi là con đường chia biệt
Tôi và em chia biệt mấy dòng sông.
Lê Văn Trung
CHIẾC LÁ
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Em là gió, rừng sương tôi lá rụng
Em là trăng, tôi khuyết một mùa đau
Em xỏa tóc, mây giăng trời tháng tám
Áo hoàng hoa em nhuộm bóng thu sầu
Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Vườn đang xanh và trái chớm hương vàng
Chờ tôi với, xin đợi chờ tôi với
Tình đang ươm và mộng chớm mùa sang
Chờ tôi với, trăm năm, nghìn năm nữa
Vàng chi nhau, vàng rụng bóng chiều xưa
Chờ tôi với, lòng tôi chừng sẽ nở
Và rừng tôi rực rỡ một rừng thơ
Chờ tôi với, em là trăng là gió
Là mây về tháng tám trời đang thu
Đừng vội khuyết, đừng vội tàn em ạ
Đợi chờ nhau cho lệ vỡ niềm đau
Và em nhé, em là dòng sông lạ
Chảy ưu phiền qua bờ bải hoang vu
Tôi sẽ trôi, linh hồn tôi chiếc lá
Trôi cùng em về tận cõi xa mù.
Lê Văn Trung
CHIÊM BAO
CHIÊM BAO
Một hôm vườn cũ, em về lại
Những giọt sương mềm ôm gót chân
Hoa của mùa xưa hồng mấy đóa
Viên sỏi bên đường cũng tỏa hương
Và hồn thơ biếc thơm như mật
Ngọt trái môi tình men thoáng say
Con dế đa tình ru tiếng hát
Xanh quá như lời của cỏ cây
Tôi chép thơ lên mỗi bước tình
Đêm vàng đêm ngọc sáng lung linh
Ôi hồn nhung lụa như sương mỏng
(Đừng để tan vào nỗi nhớ quên)!
Lê Văn Trung
CHIÊM BAO (2)
CHIỀU
Mưa cũng gọi Tên người Mưa Rã
rích
Chưa hoàng hôn Mà Mây phủ Qua chiều
Cầm ly rượu Run run Mùi men Nhạt
CHIỀU
CHIỀU
Có chiều nào im ắng như chiều nay
Lời của gió lặng nghe bằng nhịp thở
Em tháng tám đã qua mùa trăng nở
Tôi vừa đông thương lá rụng bên trời
Có chiều nào im, nắng chẳng buồn rơi
Nắng đọng lại long lanh từng giọt úa
Em tháng tám mang nắng về đâu đó
Tôi vừa đông thương quá giọt sương buồn
Có chiều nào, có phải một chiều đông
Mà vườn tôi mồ côi con chim nhỏ
Em tháng tám chảy về đâu nỗi nhớ
Tôi vừa đông khao khát một dòng sông
Có chiều nào thương nhớ chảy mênh mông
Em tháng tám trăng phai vàng sương phố
Tôi vừa đông mưa rừng xao xác lá
Lá rụng buồn, tôi rụng bóng hoàng hôn.
Lê Văn Trung
CHIỀU
Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Chiều thăm thẳm, chiều mênh mang, vô tận
Nắng không tắt, nắng treo hồn lên viền mây xám
Mây lặng thầm, mây không nhuộm hoàng hôn
Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Chiều xao xác nỗi đợi chờ vô vọng
Chiều nhuộm tím cơn gió vàng tháng tám
Ôi chiều rơi, chiều rơi mãi, không cùng
Có một buổi chiều không thể chiều hơn
Tôi ngồi đợi hoàng hôn nghe chiều rơi rất chậm
Nghe chiều rụng hồn tôi chiều lá rụng
Nghe lòng xưa còn thắm mộng chiều xưa
Em - gió hoàng hôn, thổi nhẹ vào thơ
Hương theo gió ủ hồn thu dìu dịu
Em - gió hoàng hôn, bay tóc chiều vời vợi
Thổi về đâu mà chiều tôi mãi mênh mang
Có nỗi buồn không thể buồn hơn
Ai quay ngược thời gian cho chiều rơi quá chậm
Cho tôi về lại một chiều thu mịt mù dĩ vãng
Nơi tôi đứng đợi em về, thăm thẳm, một mùa thu.
Lê Văn Trung
CHIỀU
Màu thu xanh quá chiều ơi
Tôi mơ thấy áo da trời như sương
Hình như áo cũng nồng hương
Tỏa vào thơ, thắm vào hồn cỏ cây
Áo người hay lá vờn bay
Chiều ơi có nhớ chiều không
Cho tôi xanh với tấm lòng thu xanh
Cho tôi chiều với mông mênh
Trải hồn nhung lụa lên tình thu xa.
Lê Văn Trung
CHIỀU
Rồi nắng chiều hôm cũng úa vàng
Người về cho kịp buổi sương tan
Cho mây phiêu lãng nghìn năm cũ
Kịp nhuộm hoàng hôn mấy bến sông
Người gửi gì trong
từng giọt nắng
Long lanh nỗi nhớ rụng theo chiều
Người như thoảng gió mùa trăng vỡ
Thổi buốt qua đời tôi hắt hiu
Tôi thấy tôi như một
chuyến tàu
Qua ga người không dám qua mau
Tay người chưa vẫy mà tôi đã
Thấy lệ người rơi mấy giọt sầu
Tôi thấy tôi buồn bên
góc phố
Người chưa qua mà gió xôn xao
Áo người chưa vướng vào trong gió
Mà gió tôi mềm theo áo bay
Người về đâu! Về đâu
chiều nay!
Chiều không mưa, chiều sương lên đầy
Tôi con tàu muộn buồn ga vắng
CHIỀU BLAO
Tặng anh Nguyễn Đức
Sơn & Hoàng Ngọc Châu
CHIỀU CAI LẬY
CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
CHIỀU IM
Chiều nay Tôi gọi Tôi về
Nghe tôi nói Để tôi nghe Một mình
Khi trời Và Đất Lặng thinh
Có con chim nhỏ ẩn mình trong mây
Giọt sương chìm giữa bàn tay
Bỗng tan thành lệ chảy hoài trong mơ.
Lê Văn Trung
CHIỀU NGỦ TRÊN ĐỒI
Lê Văn Trung
Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007
CHIỀU TRÔI
Chiều tịch lặng, chậm trôi đi
Có con chim lạ bay về trong sương
Thả rơi một giọt lệ buồn
Tan vào chén rượu đẫm nồng hương xưa
Chiều trôi rất nhẹ như mơ
Có bàn tay vẫy cuối bờ mây xa
Trăm năm bến đợi thuyền chờ
Nhớ người xỏa tóc trăng mờ cuối sông
Chiều trôi vời vợi qua lòng
Hắt hiu vàng cả ngày đông cuối cùng.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment