Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên - Chốn về - Chóng Vánh – Chưa Phai Giọt Lệ Trên Mồ Nhân Gian – Chuyện những chiếc lá vàng - Chuyện tình (3 bài) – Cô bé ngày xưa - Có còn ai – Có một mùa xuân
Chốn Cũ Bây Chừ Cũng Lãng Quên
Ra đi đã quyết không về lại
Chốn cũ lâu ngày cũng bặt tăm
Viết nốt bài thơ rồi xé đốt
Đốt mà đau xót mối tình thâm
Đã quyết
không về sao nước mắt
Nắm níu bên trời một bóng quê
Mà ngóng mây chiều bay xa lắc
Nỡ phụ trăm năm lời hẹn thề
Đã quyết
không về mà thắt ruột
Nhớ người bếp quạnh buổi tàn đông
Nhớ khói hoàng hôn vương mái rạ
Nhớ con đò chở nặng một dòng sông
Ta bỏ đi
không lời hò hẹn
Mà cứ hoài mong một nỗi chờ
Tóc bạc thương màu mây cố xứ
Sương khói mù xa bóng dáng ai
Ta đi không
rượu chiều đưa tiễn
Không vẫy khăn thêu, chẳng ngoái nhìn
Năm mươi năm tưởng khi về lại
Chốn cũ bây chừ cũng lãng quên.
Lê Văn Trung
CHỐN
VỀ
Rồi
một hôm bên vực bờ sinh tử
Anh lắng nghe lời hát của trăng sao
Ôi cung bậc của ngàn năm thiên cổ
Như âm hao của lệ máu tuôn trào
Anh
lắng nghe lời sương mây nức nở
Lời chia xa - lời trùng ngộ - phù vân
Ôi cánh cửa tồn sinh còn để mở
Anh trở về thất lạc cả tiền thân
Xin
em thắp giùm đôi hàng nến đỏ
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô biên?
Xin
em mở hết cung lòng vi diệu
Cho hồn thơ anh lắng đọng kinh chiều
Ánh trăng nào soi hoàng hôn du tử
Và thuyền anh thôi đậu bến cô liêu.
Lê Văn Trung
CHÓNG VÁNH
CHƯA PHAI GIỌT LỆ TRÊN MỒ NHÂN GIAN
CHUYỆN NHỮNG CHIẾC LÁ VÀNG
Nhặt từng chiếc lá vàng phai
Thầm nghe lá kể chuyện ngày còn xanh
Thuở lời ru gió mông mênh
Mưa rơi trên lá viết thành bài ca (*)
Có người con gái làm thơ
Vẽ trên phiến lá giấc mơ ái tình
Rồi chiều thu
Nắng vàng lên
Rồi một hôm
Lá vàng ươm nỗi sầu
Úa vàng theo úa vàng thu
Gió mang lá xuống nhuộm màu chiều phai
Có người nhặt lá vàng bay
Buồn nghe lá kể chuyện ngày còn xanh.
Lê Văn Trung
10. 07. 20
(*) Giọt Mưa Trên Lá, Phạm Duy
CHUYỆN TÌNH
1*
Tôi sẽ vẽ chuyện tình tôi
Bằng câu thơ của một thời yêu em
Bằng màu thắm của trái tim
Bằng hương của đóa quỳnh vừa ngậm sương
Bằng chiều vàng nắng tơ vương
Bằng nhung lụa của trăm dòng sông xanh
2*
Tôi sẽ kể câu chuyện tình
Bằng lời của gió ru nhành chiêm bao
Bằng ngôn ngữ của trăng sao
Bằng âm nhạc khúc Phượng Cầu Nhã Ca
Của Ngàn Dặm, của Trùng Xa
Còn nghe tiếng của Bao La gọi về
3*
Tôi, người nhuộm những cơn mơ
Nhuộm cho vàng nỗi đợi chờ trong tôi
Mai kia bên những ga đời
Xin đem thơ ướp nụ cười nhân gian.
Lê Văn Trung
CHUYỆN TÌNH
Có con chim lạ bay về
Đậu vào thơ, kể tôi nghe chuyện tình
Rằng:
Chuyện một hôm
Người qua sông
Để rơi chiếc áo lụa hồng trôi xa
Rằng:
Một hôm
Rất tình cờ
Có người nhặt áo về mơ hão huyền
Thế rồi
Nợ cuộc tình duyên
Người mang chiếc áo đi tìm trăm năm
Rồi
Một hôm
Trên bến sông
Bập bềnh
Bóng chiếc thuyền không
Bập bềnh
Còn neo một dải nơ hồng
Câu thơ chép dở chưa tròn câu thơ
Bổng chim bay
Khuất xa mờ
Tôi chưa kịp chép bài thơ chuyện tình.
Lê Văn Trung
CHUYỆN TÌNH
CÔ BÉ NGÀY XƯA
Cô bé ngày xưa chưa
biết buồn
Mà sao lòng bé cứ vương vương
Hình như nắng cũng hay hờn dỗi
Mưa cũng vu vơ chảy mấy dòng
Thơ ấu thơm tho mùi
sách vở
Lòng như nhung lụa trắng tinh khôi
Chim non ngày ấy chưa buồn hót
Chỉ biết tung tăng vỗ cánh cười
Này cô bé nhỏ tuổi
măng tơ
Chẳng biết chờ ai, chẳng hẹn hò
Mà sao ngơ ngẩn chìm trong mắt
Màu thu xanh biếc những tờ thư
Này cô, cô chẳng thấy
tôi đâu
Cứ ngó lơ đi, cứ cúi đầu
Đường mưa phố nhỏ vàng theo lá
Lòng có vàng đâu mà nhớ nhau
Này cô, cô cứ vội vàng
đi
Cứ nón che nghiêng chẳng nói gì
Mà sao đôi mắt mù sương ấy
Cứ chập chờn theo một thoáng mây
Cô bé ngày xưa của tôi
ơi
Tôi biết trăm năm là thế thôi
Trong tôi là bóng hình hư ảo
Rất nhẹ lòng tôi chút ngậm ngùi.
Lê
Văn Trung
Có Còn Ai?
CÓ MỘT MÙA XUÂN
Trích HC
Em sẽ mãi nhớ nhung mùa xuân cũ
Áo vàng hoa nhung lụa tóc trâm cài
Nắng vỡ nụ trên môi tình thiếu nữ
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Tôi thì vẫn lãng du hoài viễn xứ
Cây khế buồn rụng tím mấy mùa bông
Em khép chặt cửa phòng che nỗi nhớ
Mà hỏi lòng có tưởng tiếc gì không
Mùa xuân đó đã phai vàng mấy độ
Hoa ngoài kia mấy nụ nở mong chờ
Vườn xanh cũ ai có về qua phố
Lá mùa xanh rười rượi mấy vần thơ
Trời sắp tết mà lòng chiều đọng lại
Nắng tàn đông giọt úa mắt u hoài
Trời sắp tết mà lòng chiều hát mãi
Lời ĐÊM ĐÔNG nào biết gửi cho ai
Vòng tay trống vẫn ôm tròn gối lạnh
Em hỏi lòng không biết nhớ thương ai
Gió vẫn réo tình xuân chập chùng xa vắng
Ôi một chiều xa vắng sắc hương phai.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment