Có một nụ hoa vừa nở sáng nay – Có một nỗi buồn buồn suốt cuộc trăm năm – Có người giữa cuộc trăm năm – Có thể - Cỏ thơ và em – Cõi đi cõi về - Cõi đời ta không phải ở nơi này – Cõi lưu đày 1
CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY
Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ
Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ
Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ
Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng
Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm
Lời vàng đá là lời hoa bất tử
Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng sao vào trùng trùng vô tận
Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang.
Lê Văn
Trung
CÓ
NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM
Có nỗi buồn đọng lại cuối mùa
thu
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm
Có nỗi buồn chảy mãi như dòng
sông
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người
Có nỗi buồn như một bóng mây
trôi
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về
Có nỗi buồn như một tiếng thở
dài
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên
Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc
trăm năm.
Lê Văn Trung
CÓ NGƯỜI GIỮA CUỘC TRĂM NĂM
Rồi mùa xuân cũng trôi qua
Như em bỏ tuổi mười ba sang rằm
Có người giữa cuộc trăm năm
Nhớ hoa hàm tiếu tiếc thầm mùi hương
Nở đi em! Nở giùm
tôi
Nụ hoa từ thuở môi cười ngậm kim
Có người giữa cuộc trăm năm
Ngược xuôi trong cõi kiến tìm phù hoa
Rồi đời nhau
cũng trôi qua
Như thuyền bỏ bến bờ xa mịt mùng
Có người giữa cuộc trăm năm
Mơ vành trăng khuyết, mộng tàn theo trăng.
Lê Văn Trung
CÓ THỂ
Cỏ - Thơ - Và Em
1* Dấu Bàn Chân Trên Trang Thơ
Em đi qua rất nhẹ nhàng
Trang thơ tin dấu đôi bàn chân hoa
Câu thơ từ ấy sáng lòa
Suối nguồn vô lượng chảy qua cõi người
2* Cỏ Xanh
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.
3* Cỏ - Thơ - Và Em
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.
4* Cỏ Chiều Lòng Em
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.
5* Ngực Tình
Bóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.
Lê Văn Trung
CÕI ĐI CÕI VỀ
CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI
NƠI NÀY
CÕI LƯU ĐÀY 1
No comments:
Post a Comment