Tuesday, September 22, 2020

Có một nụ hoa vừa nở sáng nay – Có một nỗi buồn buồn suốt cuộc trăm năm – Có người giữa cuộc trăm năm – Có thể - Cỏ thơ và em – Cõi đi cõi về - Cõi đời ta không phải ở nơi này – Cõi lưu đày 1

Có một nụ hoa vừa nở sáng nay – Có một nỗi buồn buồn suốt cuộc trăm năm – Có người giữa cuộc trăm năm – Có thể - Cỏ thơ và em – Cõi đi cõi về -  Cõi đời ta không phải ở nơi này – Cõi lưu đày 1

 

CÓ MỘT NỤ HOA VỪA NỞ SÁNG NAY

Có một nụ hoa vừa nở sáng nay
Trong trái tim người thi sỹ
Nụ hoa đã năm mươi năm chưa một lần thức dậy
Bỗng diệu kỳ tỏa ngát một mùi hương
Mùi của đớn đau, của hạnh phúc, của tang thương
Của khoảnh khắc phù du của ngàn năm vĩnh cửu
Của những mong manh, của mất còn sinh tử
Của ly tan, của đoàn tụ, của vui buồn
Của những trăm khe, nghìn suối, vạn sông
Của đất, của trời, của trùng trùng thiên cổ

Xin tạ ơn cánh hoa hồng vừa nở
Cho em về nhung lụa giấc mơ tôi
Cho nắng về tô thắm lại đôi môi
Và sương ngọc long lanh hồn thục nữ
Và trăng của tình tôi trăng từ viễn xứ
Bỗng trở về trên tóc lộng hương trăng
Bỗng trở về như hò hẹn trăm năm
Lời vàng đá là lời hoa bất tử
Lời vàng đá khắc vào hồn thi sỹ
Kẻ đã thiên thu cô đơn lạc lỏng giữa con người
Kẻ mang niềm - đau - hạnh - phúc khôn nguôi
Đem lệ máu viết thành lời vi diệu
Đem lệ máu viết vào đất trời vào trăng sao vào trùng trùng vô tận
Vào trái tim em rực cháy ngọn hào quang.

                                        Lê Văn Trung

 

CÓ NỖI BUỒN, BUỒN SUỐT CUỘC TRĂM NĂM

Có nỗi buồn đọng lại cuối mùa thu
Để chiếc lá vàng thêm màu rêu úa
Để đôi mắt như nghìn dòng sương vỡ
Chảy qua đời suốt cuộc trăm năm

Có nỗi buồn chảy mãi như dòng sông
Bến cũ đìu hiu bờ xưa hoang vắng
Tôi mãi hoàng hôn bạc đầu ngọn sóng
Cứ lao xao vỗ mãi cuộc tình người

Có nỗi buồn như một bóng mây trôi
Trôi lảng đảng trôi xa ngoài vô tận
Tôi mãi trôi cuối phương người quên lãng
Chẳng còn ai nhớ nổi một phương về

Có nỗi buồn như một tiếng thở dài
Của con dế tàn đêm buồn dưới cỏ
Tiếng gáy nghẹn như gọi nghìn nỗi nhớ
Tiếng gọi âm thầm chìm khuất lãng quên

Có nỗi buồn, buồn suốt cuộc trăm năm.

                                Lê Văn Trung

 

CÓ NGƯỜI GIỮA CUỘC TRĂM NĂM

Rồi mùa xuân cũng trôi qua
Như em bỏ tuổi mười ba sang rằm
Có người giữa cuộc trăm năm
Nhớ hoa hàm tiếu tiếc thầm mùi hương

Nở đi em! Nở giùm tôi
Nụ hoa từ thuở môi cười ngậm kim
Có người giữa cuộc trăm năm
Ngược xuôi trong cõi kiến tìm phù hoa

Rồi đời nhau cũng trôi qua
Như thuyền bỏ bến bờ xa mịt mùng
Có người giữa cuộc trăm năm
Mơ vành trăng khuyết, mộng tàn theo trăng.

Lê Văn Trung

 

CÓ THỂ


có thể rất nhiều điều ta chưa nói với nhau
có thể rất nhiều lần ta ngoảnh mặt bỏ đi mỗi người một lối
có thể tình cờ gặp nhau không chào không hỏi
như thể là chưa hề thân quen chưa từng gần gũi chưa từng hôn nhau
mỗi chúng ta là một tế bào riêng lẻ
cho dù đã có đôi lần lòng ta đã từng đau xé
đã từng hân hoan đã từng ứa lệ
đã uống hết vào nhau những nỗi niềm
đã chạy đuổi tìm nhau trong lãng quên
có thể từng khoảnh khắc thời gian từng mạch nguồn dâu bể
ta đã chìm trong nỗi hoài nhớ lặng câm trong khao khát tím bầm trong rã rời đói lả
ta vẫn phải ngược chiều nhau
mỗi người đều có một chân trời giả định
cứ ảo tưởng niềm tin về cõi trời đã hẹn
ôm ấp mãi những ước mơ trong bao nổi chìm như chiếc lá mùa đông trên dòng nước lũ
ta tìm kiếm nhau trong sương mù trí nhớ
để đến bao giờ ta còn có thể nói một lời
mà muôn đời
không thể
em ơi!
Lê Văn Trung

 

Cỏ - Thơ - Và Em

1* Dấu Bàn Chân Trên Trang Thơ
Em đi qua rất nhẹ nhàng
Trang thơ tin dấu đôi bàn chân hoa
Câu thơ từ ấy sáng lòa
Suối nguồn vô lượng chảy qua cõi người

2* Cỏ Xanh
Em ra thăm cỏ sau vườn
Có bầy chim múa nhịp nhàng reo vui
Mai kia mặt đất đâm chồi
Cỏ xanh như thuở tóc người còn xanh.

3* Cỏ - Thơ - Và Em
Em đi thăm cỏ một mình
Hạt sương lóng lánh soi hình mây trôi
Gió ơi đừng lạnh vai người
Để cho sợi tóc rối bời trong thơ.

4* Cỏ Chiều Lòng Em
Em đi chiều lệch bóng mình
Cho tôi xin gửi chút tình tôi theo
Lỡ mai ngọn gió bay vèo
Tôi rơi xuống bãi cỏ chiều lòng em.

5* Ngực Tình
Bóng em và cỏ sương chiều
Có mang theo được ít nhiều thơ không
Trái tim tôi, ngọn cỏ hồng
Em ơi đừng để máu loang ngực tình.

Lê Văn Trung

 

CÕI ĐI CÕI VỀ 


Đi là mở những con đường
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên

Đi - Về trong cõi tình em
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi là bắc lại nhịp cầu
Về là mấy nhịp gãy vào tai ương

Đi là tiếp cuộc vô thường
Là xơ xác mộng là tàn tạ mơ
Về là ngồi lại bên bờ
Ngắm mây phiêu lãng đợi giờ trùng lai.                                  Lê Văn Trung

 

CÕI ĐỜI TA KHÔNG PHẢI NƠI NÀY

 

Ngày mấy bận ra vào nơi xóm chợ
Em thấy gì trên mỗi dấu chân qua
Em nghe gì trong sâu hút đời ta
Tình mặn nhạt vơi đầy cùng dâu bể
Trước nỗi đau ta vô cùng nhỏ bé
Em làm sao ôm hết phận đời mình
Hạnh phúc nào cũng rất đỗi mong manh
Càng níu giữ càng hụt tầm tay với
Càng réo gọi càng nghe lời vọng lại
Của chính mình lạc lõng giữa nhân gian
Bởi những tây phương cực lạc thiên đàng
Hỡi những thần linh đất trời giáo chủ

Vòng hệ lụy mấy ngàn năm mới đủ
Đổi lấy phút giây hoan lạc phù du
Ai khóa đời nhau kín cửa ngục tù
Cứ quanh quẩn trong vòng vây kẻ chợ
Cứ giam hãm trong mưu cầu tạm bợ
Em bước đi chao đảo giữa trời chiều
Áo bạc màu che không ấm lòng yêu
Tình mặn nhạt vơi đầy cho nhận cả
Ta cũng nguyện trải lòng cùng cây cỏ
Em bước qua ướt lạnh giọt sương mềm
Hỡi những thiên thần quỷ dữ hãy nằm yên
Cho em lại là em thuở đất trời nguyên thủy

Cho tôi cũng là tôi thuở hồng hoang bừng dậy
Để một giây một phút rất phù du
Mầu nhiệm mở tung cánh cửa ngục tù
Em đứng khóc dưới chân đồi hạnh phúc
Ta viết nốt câu thơ nghìn năm trước
Rồi ra đi chẳng luyến tiếc gì đâu
Mặc cõi nhân gian đổi sắc thay màu
Dù em vẫn ra vào nơi xóm chợ
Ta chỉ mong em khắc lòng ghi dạ
Cõi đời ta không phải ở nơi này.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


CÕI LƯU ĐÀY 1


Một nơi không có suối có rừng
Trời đất hoang tàn đến dửng dưng
Con chim rã cánh bay mòn mỏi
Mơ một màu xanh của đại ngàn

Nơi đây gió thốc từng đêm hạn
Lòng cháy trơ bầm như cỏ khô
Những con chó đói tru buồn thảm
Hồn ma oan bật khỏi hoang mồ

Nơi đây nắng bỏng sương như muối
Và lá cây khô chưa kịp vàng
Nơi đây lòng người như đá cuội
Nứt nẻ nằm trơ không tiếng than

Tay rỉ máu bầm bươi trong đất
Vớt từng bụm nước quánh bùn tanh
Và vật với người tranh nhau uống
Phổi bám vàng thâm bụi lưu huỳnh

Bổ từng nhát cuốc vào trong đá
Gieo hạt mầm đau lệ ứa khô
Cây chết từ khi chưa kịp mọc
Người sống như hồn ma không mồ

Nợ đất nợ trời không trả nổi
Quẩn quanh giữa địa ngục thiên đường
Người đi như bóng ma trên đất
Lưu đày ngay giữa rốn quê hương.
                               Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...