Gió mùa Đông Bắc thổi đầy vườn xưa – Giọt lệ - Giọt lệ tình duyên – Giọt nắng – Giọt nước mắt mùa xuân – Giọt rượu nào tan giữa cuộc sầu – Giữ dùm tôi em nhé một mùa thu
GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC
THỔI ĐẦY VƯỜN XƯA
Lê Văn Trung
GIỌT LỆ
Giọt
rượu nào đọng lại
Trong ly đời lạnh căm
Nằm buồn như giọt lệ
Khóc duyên tình trăm năm
Không
đành tâm uống cạn
Không đành tâm rót đầy
Men phai màu quên lãng
Hương xưa còn ngất ngây
Không
đành tâm uống cạn
Rượu cháy bỏng vành môi
Ta đem tình vô tận
Gửi vào tim đất trời
Không
đành tâm uống cạn
Giọt lệ tình phai phôi.
Lê Văn Trung
GIỌT LỆ TÌNH DUYÊN
Lê Văn Trung
GIỌT NẮNG
Thôi người ở lại Tôi
đi
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy Hoàng hôn
Một lần Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé Đục trong cũng đành
Tôi cầm giọt nắng vàng
hanh
Thả rơi theo gió Về bên xứ người
Biết đâu Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng Ngậm ngùi tình xưa.
Lê
Văn Trung
GIỌT NƯỚC MẮT MÙA XUÂN
GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA
CUỘC SẦU
Gửi Nguyễn Dương Quang
và Phạm Cao Hoàng
Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Này đây chén rượu từ
quên lãng
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Năm mươi năm trước
ngươi là ai
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Chẳng hận, chẳng sầu;
không thương xót
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Ngươi về đâu? Ta sẽ về
đâu?
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Này em! Dù cách biệt
thiên thu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
Lê
Văn Trung
No comments:
Post a Comment