Gió
mùa Đông Bắc thổi đầy vườn xưa – Giọt lệ - Giọt lệ tình duyên –
Giọt nắng – Giọt nước mắt mùa xuân – Giọt rượu nào tan giữa cuộc sầu – Giữ dùm
tôi em nhé một mùa thu
GIÓ MÙA ĐÔNG BẮC
THỔI ĐẦY VƯỜN XƯA
Hoang vu tôi với bóng
chiều
Em về đâu giữa cõi hiu
quạnh này
Vườn tôi hoa khế rụng
đầy
Hoa rơi tím cả màu mây
phương người
Gió mùa Đông Bắc gió
ơi
Gió vào tôi, gió rối
bời cơn mơ
Trời không mưa!
Trời mưa chưa!
Mà sao ướt cả câu thơ
hỡi người
Gió mùa Đông Bắc gió
ơi
Gió vào ai, gió rã rời
chiêm bao
Thôi đừng ru cuộc tình
đau
Vết thương mùa cũ đã
màu rong rêu
Gió mùa Đông Bắc chiều
nay
Thổi về đâu mà lạnh
đầy vườn xưa
Áo người có ướt trong
mưa
Mà tôi ướt cả giấc mơ
ảo huyền
Hoang vu tôi bãi bờ
quên
Cầm câu thơ thả vào
mênh mông chiều.
Lê Văn Trung
GIỌT LỆ
Giọt
rượu nào đọng lại
Trong ly đời lạnh căm
Nằm buồn như giọt lệ
Khóc duyên tình trăm năm
Không
đành tâm uống cạn
Không đành tâm rót đầy
Men phai màu quên lãng
Hương xưa còn ngất ngây
Không
đành tâm uống cạn
Rượu cháy bỏng vành môi
Ta đem tình vô tận
Gửi vào tim đất trời
Không
đành tâm uống cạn
Giọt lệ tình phai phôi.
Lê Văn Trung
GIỌT LỆ TÌNH DUYÊN
Năm mươi năm không hẹn
hò
Không thương nhớ chẳng
đợi chờ gì nhau
Đất trời tàn cuộc bể
dâu
Mà sao tình vẫn một
màu tang thương
Năm mươi năm chuyện
tình buồn
Có người ngồi giữa mù
sương đất trời
Uống sương thay lệ của
người
Lệ tan vào máu, lệ vùi
trong tim
Trời ơi giọt lệ tình
duyên
Chảy về đâu giữa mông
mênh bụi hồng?!
Lê Văn Trung
GIỌT NẮNG
Thôi người ở lại Tôi
đi
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy Hoàng hôn
Một lần Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé Đục trong cũng đành
Tôi cầm giọt nắng vàng
hanh
Thả rơi theo gió Về bên xứ người
Biết đâu Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng Ngậm ngùi tình xưa.
Lê
Văn Trung
GIỌT
NƯỚC MẮT MÙA XUÂN
Chị ở Hà Lam qua Đại Lộc
Mười năm cơ cực trĩu vai gầy
Chồng đi chinh chiến không về được
Ngày xuân lành lạnh mưa bay bay
Vách đất lều tranh nhờ xứ lạ
Ngược xuôi không đủ sống qua ngày
Con nhỏ tong teo bằng que củi
Chị bồng e lọt mất trên tay
Tiếng súng đồn xa buồn lạc giọng
Như đêm mòn mỏi điệu ru hời
Gió hắt đìu hiu qua kẽ vách
Chị lau nước mắt nhìn xa xôi
Hai mươi năm qua lòng thiếu nữ
Cơ hồ không có một mùa xuân
Đời chị đã trăm chiều lận đận
Nhìn con lòng chị buồn lâng lâng
Bây giờ thêm một năm chờ đợi
Chồng đi chinh chiến vẫn chưa về
Con nhỏ thiếu cha buồn biếng nói
Lòng sầu thiếu phụ, giọt mưa khuya.
Rồi bỗng một đêm tin đứt ruột
Người đi, bỏ xác giữa rừng xanh
Chị òa lên khóc ôm con dại
Tay níu trời cao “sao nỡ đành!”
Người đã đi rồi như giấc mơ
Rừng xanh ai đắp nắm hoang mồ
Nghìn năm thôi hết chờ mong nữa
Người đã đi rồi như giấc mơ
Hà Lam, ôi lửa rực một trời
Nào cha, nào mệ, nào em ơi!
Ai về qua bến đò Giao Thủy
Nhìn nước Thu Bồn quyện máu trôi
Chị ở Hà Lam qua Đại Lộc
Quê người xuôi ngược mãi gian nan
Ngày xuân hiu hắt màn mưa bụi
Lạnh lẽo hương phai, ngọn nến tàn.
Lê
Văn Trung (Bên trời cố xứ)
Tạp chí Bách Khoa số 365,
ngày 15-03-1972
GIỌT RƯỢU NÀO TAN GIỮA
CUỘC SẦU
Gửi Nguyễn Dương Quang
và Phạm Cao Hoàng
Hãy sống như cuộc đời đang sống
Hãy vui như cuộc người đang vui
Hà cớ vì đâu mà tuyệt vọng
Đất trời dẫu còn ta với ngươi
Này đây chén rượu từ
quên lãng
Này đây giọt lệ từ biển dâu
Đời dẫu nhìn ta tên mạt hạng
Ngươi hãy vì ta mà ngẩng đầu
Năm mươi năm trước
ngươi là ai
Năm mươi năm sau rượu vẫn đầy
Nhân thế, vở tuồng, ta hãy diễn
Nhân tình, canh bạc, trắng hai tay
Chẳng hận, chẳng sầu;
không thương xót
Ta cầu bơ cầu bất chỉ còn ngươi
Hãy chém vào ta nghìn vết chém
Mà nghe quằn quại thế nhân cười
Ngươi về đâu? Ta sẽ về
đâu?
Phù vân! Khanh tướng với công hầu
Hãy nghe hồn của thiên thu lạnh
Chết giữa đời ta kín mộ sầu
Này em! Dù cách biệt
thiên thu
Em thấy gì không giữa tuyệt mù
Có ta và có tên cuồng sĩ
Uống trọn nghìn năm chén khổ đau
Lê
Văn Trung
No comments:
Post a Comment