Monday, September 21, 2020

Giữa cõi mù sương – Giữa miếu đền thiên cổ - Giữa rêu phong chùa cổ - Giữa vô cùng im lặng – Góc khuất trong đời - Gội bóng hoàng hôn - Gọi tên - Gửi chút nắng vàng – Gửi Hoàng Lộc Mississippi

 Giữa cõi mù sương – Giữa miếu đền thiên cổ - Giữa rêu phong chùa cổ - Giữa vô cùng im lặng – Góc khuất trong đời - Gội bóng hoàng hôn - Gọi tên - Gửi chút nắng vàng – Gửi Hoàng Lộc Mississippi


GIỮA CÕI MÙ SƯƠNG

Đã hò hẹn
Đã đợi chờ
Mòn mỏi
Mà sông xưa qua mấy cuộc lở bồi
Lòng dâu biển đã chìm trong sương khói
Và tình kia trăm bến cũng chia phôi

Xin gửi lại trái tim đời độ lượng
Em cài hoa lên ngực úa thu vàng
Xin nhuốm lửa hong nỗi chiều hư tưởng
Một trời thu hiu quạnh chít khăn tang

Ngày đã muộn
Chuyến tàu về ga muộn
Người lữ hành áo bạc trắng hồn sương
Tiếng tàu hú tím bầm đêm vô vọng
Người về đâu?
Sao vội vã lên đường

Những hò hẹn
Những đợi chờ
Quên lãng
Bỏ lại nhau một khoảng trống sương nhòa
Sao vội vã?
Níu chi lời chia biệt
Cuộc hành hương mù mịt cuối trời xa.

                      Lê Văn Trung


GIỮA MIẾU ĐỀN THIÊN CỔ

Về ngồi lại giữa miếu đền thiên cổ
Hồn nghìn năm mây trắng một màu trăng
Gió run rẫy hát thầm lời hoa nở
Thơ nhiệm mầu một đóa mộng vô biên

Ai ướp câu kinh thơm từng chiếc lá
Và hương trầm tan quyện một hồi chuông
Sương chạm vào hoa u trầm tiếng mõ
Em chạm vào tôi một đóa vô thường

Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ
Hồn nghìn năm sương trắng cuộc trần gian
Nghe tiếng gọi từ thiên thu vạn cổ
Em hồng ân xanh ngát mộng thiên đàng

Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Lời huyền ngôn diệu ngữ chảy vô cùng
Em chảy giữa dòng sông tôi diễm tuyệt
Thơ phục sinh bừng sáng nẻo hư không.

                   Lê Văn Trung

 

Giữa Rêu Phong Chùa Cổ 

 

Về ngồi lại giữa rêu phong chùa cổ
Bay nghìn năm trời mây trắng mông mênh

Gió hòa hợp thiền ca vàng hoa nở

Thơ nhiệm mầu là một ĐÓA KHÔNG TÊN

 

Ươm câu kinh biếc xanh hồn chiếc lá

Thu chạm tôi nở rộ đóa vô thường
Sương chạm hoa vang u trầm tiếng mõ

Từng hồi chuông tan quyện thoảng trầm hương

Về ngồi lại giữa trùng trùng bia mộ

Sóng lưu linh vang nguồn cội ẩn tàng

Bước du tử từ thiên thu vạn cổ

Nghìn năm qua sương trắng cuộc trần gian

 

Về ngồi lại giữa lụa vàng sương nguyệt
Thơ phục sinh bừng sáng cõi vô cùng.
Dòng sắc không chảy dòng sông diễm tuyệt

Lời huyền ngôn từ vô thủy vô chung

Lê Văn Trung

 

GIỮA VÔ CÙNG IM LẶNG


Sao em không hát ru đêm ngủ
Sao em không vòng tay qua chiều
Tôi đi ngàn dặm tàn hơi thở
Đi hoài chưa hết cõi tịch liêu

Sao em không nói? Sao im lặng?
Giọt lệ hoàng hôn đã vỡ rồi
Tôi như mây buồn qua sông vắng
Thấy bóng mình trôi theo nước trôi

Sao không là rượu, là men cay
Không rót về tôi giọt tình hoài
Tôi như ly buồn khua lốc cốc
Tôi như chiều vỡ lệ tàn phai

Sao không đốt lòng nhen đốm lửa
Đêm mười phương lạnh một phương này
Gió réo vào đêm như lệ ứa
Tôi réo vào đêm tàn men say

Sao không là mưa không là sương
Trăm năm là giọt lệ tình buồn
Cho trăng xưa tiếc màu thu cũ
Hiu hắt "buồn như một bến sông"

                            Lê Văn Trung


GÓC KHUẤT TRONG ĐỜI

 

Vẫn còn đó những mảnh đời tăm tối
Lao khổ nhọc nhằn gạo chợ nước sông
Ngày cõng mặt trời đêm dầm sương muối
Còng lưng gánh mãi những long đong

Vẫn còn đó những gầm cầu bãi rác
Hồn tuổi thơ cháy sạm miếng cơm thừa
Áo rách phất phơ như hồn ma lạc
Sống bơ vơ như xác không mồ

Vẫn còn đó mắt môi đời tê dại
Đem phấn hương trao tận đáy bùn nhơ
Hồn thiếu nữ bầm đen dòng máu bẩn
Nỗi kinh hoàng ập xuống cơn mơ

Vẫn còn đó những rẻo cao rừng thẳm
Bàn chân non rỉ máu đá tai mèo
Tìm cái chữ trong muôn vàn hoạn nạn
Núi đồi buồn bã đứng trông theo

Vẫn còn đó, ôi vẫn còn nguyên đó
Biết bao nhiêu những góc khuất trong đời
Lời cầu nguyện gửi âm thầm theo gió
Xin sáng giùm góc khuất Người ơi!
Lê Văn Trung


GỘI BÓNG HOÀNG HÔN

Người về gội bóng hoàng hôn
Chợt nghe sợi tóc rụng buồn như mây
Người cầm sợi tóc trên tay
Thấy lòng hiu hắt chở đầy màu xưa

Hình như trời đang Mười Hai
Gió về đâu? Thổi cho dài nhớ nhung!
Hình như trời đang mùa đông
Lòng như chiếc lá chạnh vàng chớm rơi

Hình như trong cõi tình tôi
Người đem sợi tóc buộc hoài câu thơ.

Lê Văn Trung


GỌI TÊN

Anh gọi tên em như gọi tên một giấc mơ
Giấc mơ về một thời thanh xuân đã trôi xa trôi xa trôi xa
Em ơi Em ơi Em ơi

Anh gọi tên em như gọi tên nỗi đợi chờ
Nỗi đợi chờ về một tình yêu như dòng sông chảy về nơi xa khuất
Trong chùng lặng mênh mang chẳng bến bờ
Anh con thuyền trôi lênh đênh lênh đênh lênh đênh
Em ơi Em ơi Em ơi

Anh gọi tên em tên người tình đã từng giây từng phút từng giờ từng đêm từng ngày từng tháng từng năm như mây như sương như bình minh như hoàng hôn dài theo nỗi nhớ
Anh nhớ em
Ơi Em ơi Em ơi Em.
Lê Văn Trung


GỬI CHÚT NẮNG VÀNG


Cho tôi gửi chút mây về phương ấy
Chút nắng vàng vòi vỏi một mùa đông
Và tình tôi vời vợi cõi mù sương
Tôi sẽ tan theo gió mùa đông bắc

Xin trải hết nắng hồn tôi ngũ sắc
Cho tóc người vàng rối một vườn xanh
Cho mắt người lóng lánh một màu trăng
Cho trắng xóa áo chiều bay trắng gió

(Ôi từ buổi áo người trôi qua phố

Đã trôi hoài trong nhung lụa tình tôi)
Xin nắng vàng tôi phủ ấm vai người
Xin nắng vàng tôi tô hồng môi ngọc

Xin nắng vàng tôi nhuộm tình lên tóc
Như thuở tình chưa vàng lạnh gió heo may
Như thuở hồn tôi ngào ngạt một hồn say
Trong đôi mắt: một mùa thu huyền thoại
 

Cho tôi gửi tình tôi thắm màu nắng mới
Xin trải vàng trên từng bước chiêm bao
Tôi giữ cho mình một nỗi nhớ xanh xao
Xin gửi hết trời Nam về phương ấy.

                        Lê Văn Trung

 

GỬI HOÀNG LỘC
GỬI DÒNG MISSISSIPPI


Ông ở bên kia cuối trời luân lạc
Tôi ở quê nhà sao đời long đong
Ôi gọi quê nhà mà buồn muốn khóc
Trước mặt sau lưng bóng tối mịt mùng

Ông có dòng sông bên đời xa xứ
Tôi khát cháy lòng khe suối cạn khô
Ông sẽ nương theo mà về với biển
Tôi giạt phương nào lạnh ngắt hư vô

Ông ngồi nhìn sông tưởng chiều cố quận
(Đâu biết quay về vườn cũ còn xanh?)
Tôi ở quê nhà mà lòng ly tán
Nhìn đất nhìn trời thương mẹ thương em

Mẹ nằm quạnh hiu bên bờ ruộng cạn
Em thì lênh đênh ba giập bảy vùi
Ông có thương về nỗi đời lận đận
Chẳng khác đời ông sóng giạt bèo trôi

Thôi thế, tôi, ông đành mỗi ngã
Sông chảy phương người nhớ mãi sông quê
Xin chảy vào nhau một DÒNG SÔNG LẠ
Nối lại trăm năm trong cõi ta về.

                              Lê Văn Trung

 

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...