Monday, September 21, 2020

Kẻ Ăn Mày Sự Thật – Kể chuyện - Khi nằm ở viện bài lao - Không kịp mơ tròn một giấc mơ - Ký ức nàng (2 bài) - Ký ức ngoạn mục

 Kẻ Ăn Mày Sự Thật – Kể chuyện - Khi nằm ở viện bài lao - Không kịp mơ tròn một giấc mơ - Ký ức nàng (2 bài) - Ký ức ngoạn mục 


KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT 

Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi

Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội
Tôi làm thơ như kẻ hát rong

Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm

Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!

                                          Lê Văn Trung

 

KỂ CHUYỆN

Người về trong nắng đầu xuân
Áo mây trắng cả một vùng chiêm bao
Có con chim đậu cành mai
Líu lo kể mãi những bài tình ca
Kể rằng tận cuối trời xa
Có người chải tóc lụa là dưới trăng
Trắng ngần một đóa quỳnh hương
Thơm lừng một nụ xuân hồng mãn khai

Người về theo nắng ban mai
Xiêm y lộng ngọc, ngực cài nhũ hương
Có con chim múa dịu dàng
Trên đôi cánh mỏng một trang thơ tình

Thế rồi tôi bỗng như chim
Mãi vui quên kể chuyện tình đã quên.

Lê Văn Trung

KHI NẰM Ở VIỆN BÀI LAO
 
Anh thức dậy với nỗi buồn ẩm đục
Trong căn phòng trắng lạnh viện bài lao
Nơi góc khuất nào đây một người đang khóc
Ai ra đi? Ai ở lại? Xin chào!
 
Anh lặng nghe những dặm mòn trong phổi
Những tàn hao sầu rụng máu trong hồn
Anh ôm ngực nghe buốt từng nhịp thở
Anh khạc ra từng nỗi chết run run
 
Mỗi chúng ta trong hành lang hun hút
Đi âm thầm chưa hết nẻo cô đơn
Như bóng ma chập chờn trên mặt đất
Như oan hồn gầy guộc giữa đêm sương
 
Đo sự sống bằng nỗi buồn đang chết
Anh thở từng hơi thở lạnh rưng rưng
Và mòn mỏi trong vực sầu hủy diệt
Máu xương khô như suối cạn bên rừng
 
Ôi các em những chiếc blue trắng
Rải xuống hồn anh một chút dịu dàng
Cho anh thấy còn trong đôi mắt sáng
Một mảnh đời gởi lại bến nhân gian
 Lê Văn Trung - Đà Nẵng 1986
 
Không Kịp Mơ Tròn Một Giấc Mơ
 
Ngày cứ tàn vơi, đêm xuống vội
Sao chẳng ai về kịp giấc mơ
Tôi thắp hồn tôi trăm ngọn nến
Soi đường tìm lại bóng tôi xưa
Tôi thấy tôi ngồi bên hiên quán
Đếm từng phiến lá ngậm ngùi rơi
Lá rơi, rơi tận miền quên lãng
Chiếc ghế không người cũng lẻ loi
Mưa hắt hiu mưa từng giọt mưa
Âm thầm rét ướt lạnh bờ vai
Người qua rất vội, đêm vơi cạn
Không kịp mơ tròn một giấc mơ
Có ai về níu lòng xanh cũ
Nở vói giùm tôi một đóa hồng
Cánh cửa vườn xưa đừng vội khép
Sợ chiều rơi vỡ bóng chiều buông.
Lê Văn Trung
Tháng Sáu Mười Hai 2021

KÝ ỨC NÀNG

Như một vành trăng cô độc
trôi lạnh lẽo trong sương mù
Nàng ở một thế giới khác
Của ký ức chàng đã rong rêu

Người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Người đàn bà của năm mươi năm đến từ một thế giới khác
Của ký ức chàng
Những mãnh vỡ
Những mãnh vỡ của linh hồn nàng
Như bài thơ tật nguyền năm mươi năm
Trong suốt như thủy tinh
Long lanh vỡ
Những vết nứt sẽ liền lại
Như những mãnh vỡ của đám mây ngũ sắc

Trái tim nàng
Như đám mây ngũ sắc
Và người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Chợt quàng tay vào nỗi cô đơn hai bầu ngực muộn phiền

Cánh tay chợt đau buốt
Nỗi buốt đau từ những mãnh vỡ không liền sẹo
Nỗi buốt đau từ hơi thở của nỗi buồn đọng lại
Nơi sự sống đã bị phân chia
Để cứu rỗi mầm sống
Đã ám ảnh đời chàng
Với một tình yêu mãnh liệt.

Viết từ Buôn Mê 02.06.17 – Lê Văn Trung

KÝ ỨC NÀNG
Bài 2.

Trong căn phòng lạnh lẽo như hố thẳm của đêm tối
Nỗi cô đơn như những hồi chuông lễ khuya
Run lên trong tim chàng như tiếng gọi của sự chết
Nơi chiếc quan tài của ai đó như hành trang đời chàng
Đã được chọn sẳn
Để khâm liệm linh hồn chàng
Khâm liệm niềm cô độc
Khâm liệm những giấc mơ đã trôi qua trong đời chàng như đám rong rêu của tình yêu vô hình nổi trôi bập bềnh trong dòng sông tang thương đời chàng
Ai đã nện những chiếc búa khổ đau lên đầu những cây đinh sự sống đóng chặt nắp áo quan
Rồi em đã đến bên chàng
Như phép màu vi diệu bật tung chiếc nắp quan tài bụi phủ
Ánh sáng em tràn vào xua tan cái lạnh lẽo của hố thẳm đêm tối
Ánh sáng em hồi sinh chàng
Nơi đôi mắt rạng ngời rót vào linh hồn chàng những giọt lệ tinh khiết
Đôi cánh thiên thần em đã nâng chàng lên cao trong mầu nhiệm của thi ca
Hồi sinh chàng từ trong quan tài đã khâm liệm linh hồn chàng
Đã hồi sinh chàng bằng những giấc mơ tình yêu màu nguyệt hồng
Hồi sinh chàng bằng ánh hào quang nhiệm mầu của thi ca
Em đã trở về như con chim bồ câu ngậm cành ô-liu
Mặt đất đã hồi sinh
Linh hồn chàng đã hồi sinh
Nàng
Con chim bồ câu với nhành ô-liu sự sống
Hồi sinh chàng
Hồi sinh tình yêu.
 Văn Trung
Ban  Thuộc, ngày trở về 3.6.17

KÝ ỨC NGOẠN MỤC

Mưa gió âm u, đèo Ngoạn Mục
Ta giữa đèo, ngồi nhớ ai đây
Xác người nằm vắt ngang ghềnh đá
Tóc người cuộn tím bầm cỏ cây

Ta lăn theo dốc, sầu lăn xa
Trăng hờn còn treo đêm Sông Pha
Ta nhớ Tháp Chàm hay Ninh Chữ
Ta quên em rồi ta quên ta

Ta lăn theo sườn đèo cheo leo
Ta lăn theo chiều, mây lăn theo
Viên đạn ngọt mềm tươi máu đỏ
Ta thèm một bàn tay, em yêu!

Em về Phan Rí hay Phan Rang
Mẹ bồng xác con chạy lạc đường
Hun hút mây tang đèo Ngoạn Mục
Cầu gãy giữa dòng, không đò sang

Chiều nay ngồi giữa đèo ta khóc
Nỡ bỏ nơi đây một bóng chiều
Nỡ bỏ nơi đây hồn xiêu lạc
Ta lăn lông lốc cuối chân đèo.

                      Lê Văn Trung


No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...