Kể Chuyện Dòng Sông – Kẻ mộng du - Khát vọng (3 bài) - Khi Bắt Đầu Chìm Lắng Trong Tịch Lặng – Khi chia tay người - Khi Đọc Lại Bài Thơ Cũ – Khi đứng bên này sông Thu Bồn – Khi ở cuối đường
KỂ CHUYỆN DÒNG SÔNG
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Ngàn năm chảy mãi mà không quay về
Để con đò cũ ven bờ
Em ngồi kể chuyện dòng sông
Chảy qua dâu biển, bão giông, lỡ bồi
Mà đau nhánh lục bình trôi
Tím bầm giọt lệ của người trăm năm
Em kể mãi chuyện dòng sông
Chảy buồn tênh giữa cõi lòng lãng quên
Chảy về đâu dòng sông em
Một dòng duyên nợ, nợ duyên chẳng về
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ chảy đầy dòng xưa.
Lê Văn Trung
KẺ MỘNG DU
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Như kẻ mộng du dò dẫm trong những cơn mê hoặc
Như kẻ đang say một mùi hương độc dược
Và hoang tưởng về một cõi người
Nơi có tình yêu, hạnh phúc và khổ đau
Nơi có tôi và em
Và những kẻ yêu nhau
Nơi mặt trời vẫn mọc sau viền mây rạng rỡ
Nơi ánh trăng thắm mượt mà trên thịt da thiếu nữ
Và rừng thiên thu vẫn ngào ngạt hương hoa
Nơi có hoàng hôn đẹp như một giấc phù hoa
Và vương miện tình yêu lóng lánh ánh hào quang trong mắt người yêu dấu
Thế mà em ơi Chỉ là cơn mộng ảo
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Tôi chạy trăm năm mệt mỏi rã rời
Vẫn là kẻ mộng du trong giấc đời mê hoặc
Vẫn là kẻ lang thang qua muôn trùng bất trắc
Cầm cố đời mình cho hết cuộc rong chơi
Tôi gửi lòng sầu theo những áng mây trôi
Lê Văn Trung
KHÁT
VỌNG
Khao khát mãi trái tim hồng
ngừng đập
Hãy lặng yên trong cõi quạnh hiu này
Để nghe rõ tiếng mùa đi vội vã
Qua đời nhau như lá rụng trên tay
Tôi thường mong máu trong hồn
ngưng chảy
Đừng truân chuyên qua những thác ghềnh đau
Hãy đọng lại một màu hồng bất tử
Một ngày nào, em sẽ đến, tìm nhau
Và hương ơi ủ trong chiều tóc
rối
Đừng tàn phai, đừng trải ướt sương vàng
Hãy đọng lại, muôn đời, hương vĩnh cửu
Trong hồn tôi, lạnh quá, giấc mơ tan!
Và tôi van đất trời ngưng
đọng lại
Đừng trôi vào hoang vắng cõi trăm năm
Cho tôi thấy hồn thu còn xanh mãi
Và tình nhau vĩnh cửu một màu trăng.
Lê Văn Trung
KHÁT VỌNG
Hồn đã cháy, lửa dâng bùng khát vọng
Ôi thần linh em mầu nhiệm quyền năng
Tôi vắt kiệt giọt máu đời khô cạn
Chảy vào thơ da thịt cũng bừng hương
Ôi tê điếng! Ô rợn ngời! Huyết ngọc
Từng tế bào rung lịm ngất men say
Sầu tuôn chảy nghe hồn thơ bật khóc
Cho ứa trào giấc mộng sớm tàn phai
Em là lửa? Là tro? Là mịt mù ảo vọng!
Là trăm năm? Là thiên cổ? Trùng lai!
Là bão tố? Là trùng trùng biển động?
Hồn tôi đây xin ghì siết hai tay
Em là gió? Là sương? Ơn Thánh sũng
Mà mùa tôi vàng cả giấc mơ vàng
Em là khói? Là mây? Là biển sóng
Mà tình tôi xa khuất mộng thiên đường
Tôi đói khát, trong từng cơn say buốt
Em là ai? Mà rượu cháy hồn tôi!
Em là ai? Mà sầu tôi chất ngất!
Lửa tro tàn tôi cháy trọn đời tôi.
Lê Văn Trung
KHÁT VỌNG
KHI BẮT ĐẦU CHÌM LẮNG TRONG TỊCH LẶNG
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe niềm biến dịch của hư vô
Qua hơi thở của từng giọt sương
Trong trái tim nụ hồng đang nở
Có bước chân thời gian lướt mềm trên cỏ
Và dòng sông lụa vàng trôi qua hồn tôi
Khi
bắt đầu lắng chìm trong tịch lặng
Tôi nghe trời và đất quyện vào nhau
Tan vào nhau chìm vào nhau
Vô tận
Hoài thai mầm sống hằng cửu
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe hơi thở của triệu vì sao
Tiếng thì thầm của từng chiếc lá
Tiếng vỗ cánh của những thiên thần
Nhịp nhàng trong bầu trời linh hồn tôi
Hỡi người yêu dấu ơi
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Hãy phả vào hồn tôi mùi hương sự sống hằng cửu
Trong tình yêu hằng cửu
Của trái tim nguyên thủy đất trời.
Lê Văn Trung
KHI CHIA TAY NGƯỜI
Gió réo mùa đông về buốt lạnh
Cho vàng cho úa lá tương tư
Cho mây chiều phố chùng thương nhớ
Cho nắng tình phai nỗi đợi chờ
Gió réo buồn như lời tiễn đưa
Em đi như thể chẳng quay về
Chẳng vẫy tay nhau, nhìn nhau nữa
Tôi cầm sợi nhớ thả trong mơ
Em đi như thể là đi mãi
Bóng khuất trong chiều xa khuất xa
Tôi muốn gửi lòng tôi ở lại
Tình em như một chốn quê nhà
Tôi muốn gửi tình tôi ở lại
Mà gió sầu đông cứ sụt sùi
Mà nỗi đời tôi còn xa ngái
Nẻo về hun hút một mình tôi
Thôi đành thôi, thôi chia tay người
Gió réo buồn thay lời tiễn đưa
Tôi vẫy tay chào con ngõ vắng
Trời hanh vàng hay trời đang mưa?
Lê Văn Trung
KHI ĐỌC LẠI BÀI THƠ CŨ
(Nhân đọc lại bài PHỤC SINH THƠ và bài viết của tác giả Châu Thạch)
Hôm
nay đọc lại bài thơ cũ
Chợt thấy lòng mình như nắng trong
Cái thuở hoa thơm lòng thiếu nữ
Ngát bừng hương sắc của thanh xuân
Nhớ buổi vai ngoan mềm tóc rối
Chải hoài không hết một màu trăng
Em chải thêm tình tôi diệu vợi
Chải mềm cho tóc chảy như sương
Nhớ buổi hoàng hôn vàng như lụa
Áo người hay áo của chiêm bao
Áo mỏng hay lòng em rất mỏng
Áo người nạm sáng cả trăng sao
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Ơn Thánh vì thơ mùa Phục Sinh
Hình như huyền nhiệm hồi chuông nguyện
Hình như ai hát Thánh Ca Tình
Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Nắng cũng vì thơ mà ngọc ngà
Tôi gọi trăm năm về hội ngộ
Em cũng vì thơ mà nở hoa.
Lê Văn Trung
Khi Đứng Bên Này Sông Thu Bồn
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre
Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa
Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền
Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông
Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn Trung
(tạp chí Bách Khoa 1970)
KHI Ở
CUỐI ĐƯỜNG
Em
thấy chăng ta ở cuối đường
Tay cầm hạt bụi chẳng đành buông
Nhân gian thăm thẳm hoang vu quá
Còn tiếc thương chi một chỗ nằm
Ta
đứng chong đèn soi nhật nguyệt
Nghe buốt lời đau dưới mộ sâu
Thiên cổ đất trời xa mù biệt
Đã tàn giọt lệ vỡ trong nhau
Cha
mẹ sinh ta
Như trời đất
Nở một vì sao quá lạc loài
Cha mẹ sinh ta
Mà không biết
Ta về réo gọi giữa chiêm bao
Khi
biết ta đang ở cuối đường
Là trăm nghìn biển vạn nghìn sông
Chỉ như sợi khói cơn huyền mộng
Sẽ cùng ta về giữa vô cùng
Cha
mẹ sinh ta là giọt lệ
Để khóc cùng em giữa cõi người
Cha mẹ sinh ta mà không thể
Lau giùm giọt lệ cháy trên môi
Ta
thấy ta đang ở cuối đường
Thấy tình em là khói là sương
Mà đành không nỡ, không đành nỡ
Bập bềnh trôi giữa sóng tang thương
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment