Lễ Hội Trùng Lai - Lệ Ngát - Lệ Trăng - Lệ Xưa – Lênh Đênh
Qua Những Phận Người - Linh Hồn Những Chiếc Ghế - Lỡ bồi - Lời cám ơn - Lời Cám
Ơn Bạn Bè - Lời cám ơn buồn bã – Lời cám ơn hoa
Lễ Hội Trùng Lai
Em cơn gió
thổi qua tôi vườn hạ
Phượng vài bông thắp lửa réo xuân thì
Mây dát bạc nhuộm hồn tôi trắng xóa
Thơ vườn tôi từng đóa nở tường vi
Về đi hỡi mưa tơ
và nắng lụa
Đường em qua tôi rắc phấn hoa vàng
Lòng sẽ biếc dịu mềm như rêu biếc
Lòng sẽ thơm như tóc quyện hương rằm
Về đây hỡi
trăng sương mùa nguyệt thắm
Đêm cài hoa lên ngực biếc thanh tân
Thơ từng đóa nở vì EM NHAN SẮC
Thơ bừng hương vì HƯƠNG NHỤY NGUYÊN XUÂN
Về đi nhé
hỡi ngàn sao lấp lánh
Gọi trăm năm mừng đón hội trùng lai
Tôi sẽ thắp trái tim mình rực lửa
Xin mời em cạn chén cuộc vui này.
Lê Văn Trung
Tháng Sáu Hai Mươi
LỆ NGÁT
Giọt
nắng vàng thu buồn vướng lại
Cho
màu hoàng yến cũng vàng hơn
Tôi
thấy mây chiều như cánh bướm
Vờn
theo áo lụa cuối sân trường
Từ
buổi chưa rằm trăng đã hương
Từ
buổi tóc huyền lóng lánh sương
Em
qua chiều tím mềm như gió
Rung
nhẹ vào tôi một phím buồn
Ta
mộng về đâu? Mơ về đâu?
Mà
lòng nhau như ngỡ tìm nhau
Ngày
nắng, ngày mưa, ngày gió lạ
Trang
thơ dang dỡ tự ban đầu
Em
thắp hoàng hôn thơm ngát lệ
Tôi
thắp tình tôi trầm hương bay
Và
tan vào mắt, chìm trong mắt
Lệ
người đẹp như giọt rượu cay
Từng
giọt thu vàng rơi nhẹ quá
Tóc
người cũng nhuộm cả hồn thu
Làm
sao tôi níu chiều thu lại
Cho
thắm nguyên sơ giấc mộng đầu!
Lê Văn Trung
LỆ
TRĂNG
Chiều vàng úa lá phơi hồn thu
mỏng
Sương quỳnh hương mùa tuyết nguyệt phôi pha
Ta lạc giữa chiêm bao tàn cơn mộng
Tình trăm năm lệ úa bóng trăng nhòa.
Lê Văn Trung
LỆ XƯA
Những người xưa đã quên nhau
Mà sầu thiên cổ còn đau kiếp này
Thả bay hạt bụi hao gầy
Chén sầu nhân thế còn đầy lệ xưa.
Lê Văn Trung
LÊNH ĐÊNH QUA NHỮNG PHẬN NGƯỜI
Con sáo
bỏ bờ sang bến lạ
Nhớ
người hót gọi mãi trăm năm
Nao
nao phiền muộn hồn sương cũ
Rơi
lạnh buồn ngân một tiếng đàn
Thương
bạn phương người mơ cố quận
Tên
lính ngày xưa áo bạc màu
Gươm
súng rỉ hoen mùi huyết sử
Chôn
hoài không lấp kín niềm đau
Thương
mẹ mớm con từng hạt gạo
Chong
đèn vá mãi những lầm than
Thánh
sử tro tàn thâm vết máu
Chân
lý rừng hoang rụng lá vàng
Thương
cha từng sớm từng chiều mong
Đốt
lửa tình soi tận đáy lòng
Không
soi nổi mặt phường vô đạo
Chùa
đổ oan hồn lạnh miếu hoang
Thương
em già muộn nhánh thanh xuân
Đong
mãi thời gian bằng nỗi buồn
Nước
mắt xé cay hồn cô phụ
Đời
em dằng dặc những mùa đông
Thương
rừng xưa trụi lá trơ cành
Chim
bỏ ngàn vượn hú buồn tênh
Suối
khe kiệt sức trơ hồn đá
Núi
ngậm ngùi đau khóc phận mình
Thương
bến đò ngang quạnh quẽ chiều
Gió
tàn đông sông nước đìu hiu
Xác
xơ quán vắng người đi biệt
Ly
xứ buồn theo những bước Kiều
Ôi
thương cây khế đứng sau hè
Hoa
tím rụng thầm theo gió bay
Áo
tím ngày xưa hoa khế tím
Bây
giờ hoa rụng áo xưa phai?
Thương
bạn bỏ tình xa, viễn xứ
Thương
cha thương mẹ đất vùi sâu
Thương
em bèo giạt trăm dòng lạ
Cây
khế buồn nghe đứng cúi đầu
Thương
ta con nước không dòng chảy
Quanh
quẩn trăm năm bãi sậy già
Xào
xạc gió oan hồn gọi mãi
Còn
như hoài vọng bến bờ xa
Thương
ta thương nỗi đời lưu lạc
Lưu
đày trên chính đất quê hương
Bạn
bè dăm đứa còn hay mất
Một
kiếp mười phương vạn nẻo đường
Thương
ta thương nửa đời dang dỡ
Chữ
nghĩa eo sèo buổi chợ tan
Chút
nợ văn chương không trả nổi
Mong
gì kết cỏ nghĩa trăm năm
Không
muốn cũng đành như vong bội
Hổ
với người xưa thẹn với lòng
Xơ
xác bão đời giăng bốn phía
Ta
còn nhìn rõ mặt người không?
1985
(tặng Trần
Hoài Thư, Phạm Văn Nhàn, Phan Xuân Sinh, Phạm Cao Hoàng )
Lê
Văn Trung
LINH HỒN NHỮNG CHIẾC GHẾ
Gửi Ngói
Mỗi khi đi ngang qua công viên
Tôi thường tự hỏi
Trên chiếc ghế đá này ai đã từng ngồi
Ngồi một mình tư lự nhìn vu vơ
Ngồi một mình đếm những chiếc lá rơi
Ngồi một mình nhìn những cặp tình nhân
Tay trong tay lang thang vòng vo không điểm dừng
Nhìn những chú chó thả rong chạy tung tăng trên cỏ
Và nhìn bàn tay mình khói thuốc vàng rưng rưng
Mỗi khi đến sân ga
Những chuyến tàu đến và đi liên tục không ngừng
Ai đứng vẫy tay
Cay sè đôi mắt
Ai ngồi bên hai đường ray sắt
Chiếc túi trên vai
Mắt mỏi một phương nào
Trên chiếc ghế chờ
Có hai người hôn nhau
Khi tiếng còi vang từng hồi giục giã
Hai kẻ hôn nhau không hề hối hã
Gì rồi cũng phải chia tay
Sớm hay chầy rồi tay cũng tuộc khỏi bàn tay
Bỏ lại nền đá sân ga lạnh ngắt
Một giọt buồn không là nước mắt
Mà cả hồn người ra đi
Mà cả nỗi đau của kẻ đứng chờ
Có niềm vui nào đọng lại ở công viên
Có nỗi đau nào còn đọng lại ở sân ga
Những chiếc ghế nằm buồn hiu hắt
Người bỏ đi lạnh ngẳt chỗ ngồi
Có hai người mà hai cõi đơn côi
Chiếc ghế trống
Một chỗ ngồi cũng trống
Tôi vẫn tự hỏi mình sao muôn đời vẫn ngóng
Một đôi lần người trở lại công viên
Chiếc ghế ấm nụ hôn tình đến muộn
Một đôi lần người trở lại sân ga buồn
Chiếc ghế trống còn vương mềm sợi tóc
Tôi biết chắc có một người sẽ khóc
Tôi sẽ chép thơ lên dòng nước mắt
Của linh hồn những chiểc ghế yêu nhau.
Lê Văn Trung
LỠ BỒI
1/
Ta bên lỡ, Em bên bồi
Một đời ta cứ phải rời
xa nhau
Mãi rồi tàn cuộc
Mai sau
Người thương hải
Kẻ bể dâu
Cũng đành.
2/
Ta góc biển Em chân
trời
Một đời xuôi ngược
Ngược xuôi
Mỏi mòn
Ôi con vượn lẻ đầu non
Máu khô tiếng hú chưa
tàn nỗi đau.
Hội An, với HL
3/
Em như sông đã xa
nguồn
hông tôi chiếc lá rụng
buồn bờ đông
em trôi về mãi quê
chồng
tôi ôm bờ lỡ ngùi
trông bóng chiều
em như mây
tôi lưng đèo
mây tan mây tụ rừng
heo hắt chờ
em, tôi là một cơn mơ
giật mình tôi quạnh cuối bờ nhân gian.
Lê Văn Trung - Hội An
- tháng Năm
LỜI CÁM ƠN
Xin
cám ơn những con đường tôi đã đi qua
Những
hàng quán, những vỉa hè buổi sớm
Những
người đến, người đi không hò hẹn
Và
cả nỗi buồn bỏ lại hay mang theo
Tôi
cám ơn từng chiếc lá vàng bay
Bay
cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin
cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những
bến bờ trong vạn nỗi chờ mong
Cám
ơn suối nguồn và những dòng sông
Những
bèo bọt của một thời dong ruổi
Những
chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn
lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền
Xin
cám ơn người dù nhớ hay quên
Tôi
vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin
cám ơn những lở bồi còn mất
Những
dòng sông và những cây cầu
Cám
ơn cả nguồn hạnh phúc và nỗi thương đau
Giọt
nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi
cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi
vẫn đi cho trọn kiếp con người.
Lê Văn Trung
LỜI CÁM ƠN BẠN BÈ
(Thay Nhàn cám ơn bạn bè)
Xin cám ơn bạn bè ta
đã tới
Uống chút rượu mừng
trong ngày cưới ta
Dù lũ mày về từ rừng
cao núi thẳm
Dù đứa què chân, dù
đứa mù lòa.
Xin cám ơn bạn bè ta
đã tới
Dù một giây một phút
lại ra đi
Dù áo hành quân còn
đầy vết bụi
Dù nắng mưa còn rát
mặt rát mày.
Xin cám ơn bạn bè ta
đã tới
Tới từ Khe Sanh A Lưới
Dakto
Để cho ta vui trong
ngày đám cưới
Rồi lũ mày đi không
lời hẹn hò.
Xin cám ơn bạn bè ta
đã tới
Đã chúc mừng hoan hỉ,
đã say sưa
Đã bắt tay ta, đã cười
đã nói
Rồi lũ mày đi cũng rất
tình cờ.
Xin cám ơn bạn bè ta
đã tới
Đã uống cùng ta một
chén rượu mừng
Dù xa xôi, dù đò sông
cách trở
Lũ mày đã về, đã nhớ
về đông
Xin cám ơn bạn bè ta
lần nữa
Đứa trên đồi cao, đứa
dưới chân đèo
Có đứa nào ngày mai
làm đám cưới
Không biết bạn bè còn
được bao nhiêu
Lê Văn Trung
(Bên trời cố xứ)
LỜI CÁM ƠN BUỒN BÃ
Xin
cám ơn nụ hoa tình nở muộn
Còn
vàng ươm màu của sắc xuân phai
Vẫn
nồng hương từ trong tiếng thở dài
Vẫn
say đắm trong hồn chiều xế bóng
Xin
cám ơn tình như từng ngọn sóng
Vỗ
nhẹ nhàng vào quạnh vắng đời tôi
Vỗ
nhẹ nhàng vào những giấc chiêm bao
Tôi
mơ thấy tóc người bay bối rối
Tôi
mơ thấy mắt mù sương mòn mỏi
Một
phương tình vời vợi giữa trăm năm
Một
phương tình in hằn vệt sao băng
Tôi
rụng giữa tình em ấm nồng giọt lệ
Xin
cám ơn cuộc tình như truyện kể
Kể
tháng, kể năm, kể hết đời nhau
Kể
tóc phai sương, kể áo nhạt nhàu
Kể
hết tai ương, kể tàn hoạn nạn
Xin
cám ơn nụ hoa tình nở muộn
Cho
tôi mầm hạnh phúc giữa thương đau
Thời
gian ơi! Xin dừng lại bên cầu
Cho
tôi kể truyện tình còn dang dỡ.
Lê Văn Trung
Lời Cám Ơn Hoa
Cám ơn hoa Cúc hoa Đào
Đã đem hương nhụy ướp vào da thơm
Cám ơn những nụ tình Hồng
Xiêm y lụa mỏng đã nồng nàn hương
Cám ơn hoa Khế bên vườn
Nhớ ai mà tím cả hồn sương khuya
Cám ơn em nụ Hoàng Mai
Vàng chi vàng óng cả lời yêu thương
Hình như hoa nở đầy trăng
Long lanh nghìn giọt sương Quỳnh tinh khôi
Cám ơn Hoa, cám ơn Người
Cám ơn lượng Đất nghĩa Trời bao dung.
Lê Văn Trung
12.02.20
No comments:
Post a Comment