Nỗi Niềm (2 bài) – Nỗi Niềm Du tử - Nỗi Niềm Thiên Cổ Thoáng Mây Bay – Nỗi Niềm Trần Gian – Nỗi sợ - Nụ Đời Thơm Ngát Một Câu Thơ – Nửa Đêm Xem Quỳnh Nở - Nước Đã Xa Nguồn
NỖI NIỀM
Lòng chưa đành áp thấp
Mà tình em giăng mưa
Cho chiều tôi bão táp
Xác xơ hồn trăng xưa
Tay cầm hạt mưa nhỏ
Như cầm giọt tình buồn
Chiều giăng mù nỗi nhớ
Trôi hoài vào mênh mông
Tay cầm hạt mưa nhỏ
(Hay lệ người rưng rưng)
Vòng tay đời lạnh quá
Còn ấm tình nhau không?
Lòng chưa đành chớp biển
Tình em vội mưa nguồn
Rừng đời tôi thác đổ
Qua mấy ghềnh tai ương
Thơ tôi vàng như lá
Úa bầm trong chiêm bao
Tình em vàng như lá
Trôi về tận phương nào?
Lê Văn Trung
NỖI NIỀM
Lê Văn Trung
NỖI NIỀM DU TỬ
Câu thơ viết trăm lần ta xé bỏ
Còn tình người xin gửi lại cho em
Thuyền lênh đênh trên mịt mù biển sóng
Ta lênh đênh trên từng phút luân hồi
Biết bao lần nhuốm hồn trong sương khói
Em đâu đó giữa trùng vây lận đận
Chút hương phai nhuộm lại mắt môi chiều
Ôi lữ khách trần gian là quán trọ
Sao lòng hoài mơ mãi kiếp trăm năm?!
Lê Văn Trung
NỖI NIỀM THIÊN CỔ THOÁNG MÂY
BAY
Tôi bỏ tôi đi không đành đoạn
Tôi gọi tôi về đầy xót xa
Vườn cũ đã then cài kín cổng
Đường rêu không một bóng người qua
Nhện giăng kín cả lòng xưa cũ
Con chim lẻ bạn cũng không về
Thăm thẳm rừng xa lời gió hú
Gọi bầm nỗi nhớ gửi thiên thu
Tôi nhuốm tàn tro, khơi bếp quạnh
Ngồi gọi tên mình, không nhớ tên!
Ngồi gọi tên người, không tiếng vọng
Đất trời cô quạnh buồn mông mênh
Cúi hôn chiếc lá bên thềm vắng
Rụng tự mùa thu xưa, rất xa
Mà nghe trong lá niềm hiu quạnh
Của một mùa sương mắt lệ nhòa
Lá ơi, thôi nhé, tôi về đây
Gửi cả trăm năm cát bụi này
Nhuộm thêm cho úa màu thu cũ
Nỗi niềm thiên cổ thoáng mây bay.
Lê Văn Trung
NỖI NIỀM TRẦN GIAN
NỖI SỢ
Lòng đêm tôi sợ không bắt kịp ngày
Em hãy đốt giùm tôi dăm ngọn nến
Cho tôi nhìn leo lắt một tương lai.
NỤ ĐỜI THƠM NGÁT MỘT CÂU THƠ
Tôi trải hồn tôi lên cỏ mượt
Nằm nghe chim hót tận rừng xa
Em nở búp sen từng nhịp bước
Hương chìm trong áo ủ trong hoa
Cơn gió tình si cũng ướp nồng
Màu thơm của tóc chảy như sương
Màu của thiên thu hồ thủy bích
Màu của trăng phai bóng nguyệt hồn
Tôi trải hồn thơ lên nỗi nhớ
Mà nghe nhạc rót mật bên trời
Trăm đóa hoa mây vờn như bướm
Em về hò hẹn cuộc tình vui
Con dế đa tình khan cả giọng
Ru mãi lời ru nồng ái ân
Xin rước em về đêm huyễn mộng
Sương ngàn gió núi cũng dâng hương
Con chim cổ tích về xây tổ
Đan chiếc nôi tình trong giấc mơ
Huyền diệu lòng em hoa chợt nở
Nụ đời thơm ngát một câu thơ.
Lê Văn Trung
NỬA ĐÊM XEM QUỲNH NỞ
NƯỚC ĐÃ XA NGUỒN
Tặng bạn bè thời Đại Lộc – Duy Xuyên
Đã lâu rồi, lâu quá phải không em?
Bao khốn khó bao mảnh đời xuôi ngược
Cứ hẹn dần hẹn mãi cũng đành quên
Nhớ hàm răng ứa ngọt trái bòn bon
Tóc ai bay mát rượi sóng Thu Bồn
Đôi mắt ấy xanh màu dâu ngọc biếc
Chưa hẹn hò mà thuyền cứ chao nghiêng
Đêm tháng bảy trăng neo bờ Đại Lộc
Lòng Thu chưa về kịp bến Duy Xuyên
Nắng như vàng tơ óng Mã Châu ơi
Tiếng ai hát bay qua lòng Phím Ái
Lời trăm năm chưa gởi kịp cho người
Người xa quê. Tình Chiêm nữ mang mang
Cuộc hung phế mù trong lòng bụi cát
Mỹ Sơn ơi! xa mấy dặm Đồ Bàn
Người qua cầu cởi áo, gió bay xa
Tình gởi lại, không tình ai níu giữ
Quán bên đường ngồi uống một mình ta
Ôi trăm năm nước cứ mãi xa nguồn
Đời như nhánh lục bình trôi ra biển
Giữa muôn trùng hun hút bóng quê hương.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
No comments:
Post a Comment