Ở Saigon Nhớ Một Người Rất Xa - Ôi Làm Sao Tôi Vẽ Một Linh
Hồn – Ôi Nắng Hồn Tôi Là Rượu Ngọt – Ôm Hoài Chưa hết Một Cơn Mơ - Ơn Đời Ơn
Người – Ơn Người
Ở SÀI GÒN
NHỚ MỘT NGƯỜI RẤT XA
Người về miền Đông hay miền Tây?
Tôi biết về đâu ngày nối ngày
Ngày nối ngày trôi sầu tiếp tiếp
Đời như là mây không ngừng bay
Người về miền Tây hay
miền Đông?
Ngày mưa tháng nắng vẫn muôn trùng
Có những con đường xa tít tắp
Có những nỗi buồn như bến sông (*)
Người chẳng về Đông
hay về Tây
Một mình tôi lạc giữa nơi này
Sài Gòn muôn mặt đời xa lạ
Triệu người không ấm một vòng tay
Người không về Tây
không về Đông
Tôi gọi tên từng nỗi nhớ mong
Tôi gọi tên từng con đường nhỏ
Tôi gọi tên người, người biết không?
Người về hoàng hôn hay
đêm mơ
Sài Gòn ngày nắng nối ngày mưa
Vẫn mịt mù xa ngoài vạn dặm
Hiu hắt phai vàng cả giấc mơ.
Lê
Văn Trung
ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT
LINH HỒN
Làm sao vẽ lại những giấc mơ
Lên khung vải một màu vàng ký ức
Màu của chiêm bao, của hồn chiều thổn thức
Màu của sương khuya, của tiếng gọi mơ hồ
Màu của xa xôi- của lạc lỏng - của bơ vơ
Của vòng tay ôm ghì
Của bờ môi rướm máu
Màu của thiên thu trong mắt tình áo não
Của một giây một phút rất phù du
Màu của mây xa trên đỉnh nhớ sa mù
Tôi sẽ vẽ Trái tim mềm là cọ
Tôi sẽ vẽ Màu là hồn máu đỏ
Và thịt da là khung vải nồng hương
Tôi vẽ em như vẽ một thiên đường
Có nỗi- khổ - đau - của - niềm - hoan - lạc
Có hạnh phúc chảy miên man trong dòng nước mắt
Có đêm trầm ghì chặt những nguồn cơn
Có hoan ca chìm trong khúc nhạc buồn
Tôi sẽ vẽ giấc mơ bừng hương sắc
Vẽ những tàn phai - những hoang vu - những tồn vong còn mất
ÔI LÀM SAO TÔI VẼ MỘT
LINH HỒN!
Lê Văn Trung
ÔI NẮNG HỒN TÔI LÀ RƯỢU NGỌT
Tôi gửi theo màu nắng sớm mai
Phương em bờ rộng tiếp sông dài
Em cầm giọt nắng hồn tôi nhé
Rải xuống đường hoa, hoa nắng bay
Để nắng hồng thơm làn
son thắm
Môi người nở một đóa tình vui
Ôi nắng hồn tôi là rượu ngọt
Uống giùm tôi nhé! Một lần thôi!
Uống giùm tôi nhé! Một
lần say!
Để thấy tôi trong cuộc tình này
Mênh mang trôi giữa nghìn cơn mộng
Trôi giữa tình em như mây bay
Em hỡi nắng hồn tôi là
mật
Là trăm năm ướp cuộc tình người
Là thiên thu kết thành lệ ngọc
Trùng trùng vô tận nhớ thương ai
Hãy ướp vào thơ từng giọt
nắng
Cho bừng cơn mộng giữa vô biên
Cho say đến tận mùa quên lãng
Cho vẹn cho tròn với nợ duyên.
Lê Văn Trung
ÔM HOÀI CHƯA HẾT MỘT CƠN MƠ
Nắng cũng vàng ươm từ buổi ấy
Mưa cũng vàng hương áo lụa mềm
Em qua lối biếc hay vườn thắm
Để dấu chân tình vương cỏ thơm
Thơ tôi tóc rối bời cơn mộng
Sóng vàng ôi mắt sóng vàng thu
Vòng tay run rẫy chùng trong gió
Ôm hoài chưa hết một cơn mơ
Em qua sớm gió hay chiều sương
Tôi trải thơ lên lối cỏ hồng
Nhẹ quá lên hồn tôi rất nhẹ
Cho từng bước nhẹ cũng thơm hương
Ôi tóc trầm hương môi nguyệt nồng
Hương người hay hương nhụy hoàng lan
Xin tình ôm hết vòng thu biếc
Cho đóa thơ tôi cũng nở vàng.
Lê
Văn Trung
ƠN ĐỜI ƠN NGƯỜI
Xin cám ơn một nụ hồng
Đã vì ta nở giữa lòng nhân gian
Xin cám ơn những con đường
Có em về giữa mùa sương nguyệt rằm
Cám ơn đời có trăm năm
Lê Văn Trung
ƠN NGƯỜI
(Thơ viết cho Hiệp)
Đà Nẵng 2003 – Lê
văn Trung
No comments:
Post a Comment