Saturday, September 19, 2020

Sao Không Về Kịp Buổi Tàn Thu – Sao Người Không Về - Sầu Nghe Tóc Rụng Cuối Trời Tang Thương – Say Tỉnh Cùng Em - Sẽ Có Lúc - Sinh Nhật (2 bài) – Sinh Nhật Cuộc Tình

 Sao Không Về Kịp Buổi Tàn Thu – Sao Người Không Về - Sầu Nghe Tóc Rụng Cuối Trời Tang Thương – Say Tỉnh Cùng Em - Sẽ Có Lúc - Sinh Nhật (2 bài) – Sinh Nhật Cuộc Tình  

SAO KHÔNG VỀ KỊP BUỔI TÀN THU

Sao đã vàng phai rồi hỡi thu
Ai phơi nghìn giọt lệ sa mù
Ai lay run rẫy hồn mây xám
Ai kẻ vào thơ một vết sầu

Tôi réo tôi gào tan cõi mộng
Thu ở phương nào? Em ở đâu?
Đêm tôi trăng chếch đồi cô quạnh
Đêm tôi lạnh ngắt màu chiêm bao

Em mộng nghìn phương ngóng nghìn phương
Trăng tôi hiu hắt một phương buồn
Tình nỡ đành quên tình đành đoạn
Thuyền đi quạnh quẻ một bờ mong

Sao không về kịp buổi tàn thu
Sao chẳng vì nhau mà đợi chờ
Là muôn kiếp trước chưa hò hẹn?
Là nghìn năm sau như cơn mơ?

Thôi thế! Thôi mù xa! Thế thôi!
Trăng xưa rụng chết lạnh bên đồi
Tôi đem thơ liệm vào hoang mộ
Tấc lòng thiên cổ sầu khôn nguôi.

                                   Lê Văn Trung 

 

SAO NGƯỜI KHÔNG VỀ

Sao người không về trên toa tàu tình nhân
Tôi con đường sắt chạy song song
Sao người không về
Sân ga nhỏ
Sân ga tôi buồn suốt một mùa đông

Sao người không về trên chiếc thuyền hoa
Dòng sông tôi bãi quạnh đôi bờ
Sao người không về trên bến cũ
Bến đời tôi hiu hắt trong mưa

Ai kể trong đêm chuyện tình buồn
Ai kể về tôi hay về người
Bàn tay níu vói phương trời lạ
Sợi tóc nào chìm trong sương phai

Sao người không về
Tôi như mùa đông
Sao người không về
Mang theo hoàng hôn
Hồn tôi nắng úa bên bờ mộng
Tình tôi bọt sóng tàn bến sông

Sao người không về
Đêm trăng mù sương
Sao người không về
Tôi quán ven đường
Lòng tôi? Ly khách!
Tình ly khách!
Năm mươi năm một câu chuyện buồn

Sao người không về
Sau chiếc xe tang
Sao người không về 
Nến cháy hai hàng
Còn tiếc gì nhau đôi dòng lệ
Còn đau gì nhau lời chia tan.

Lê Văn Trung


SẦU NGHE TÓC RỤNG CUỐI TRỜI TANG THƯƠNG

Thổi về đâu gió hoàng hôn
Mà nghe thao thiết nỗi buồn vàng hanh
Trôi về đâu mà lênh đênh
Màu mây ảo mộng mong manh cuối trời
Nhớ về đâu mà không nguôi
Tương tư từng sợi tóc người chiều mưa

Trôi về đâu cõi xa mờ
Sông tôi sóng vỗ đôi bờ hoang vu
Trăm năm lạc mất đời nhau
Còn không bải biển nương dâu lỡ bồi

Chiều nay gió lộng phương người
Sầu nghe tóc rụng cuối trời tang thương.

                               Lê Văn Trung
(Bài thơ viết tặng một người đã trải qua cơn bịnh hiểm nghèo hơn 10 năm qua)


 SAY TỈNH CÙNG EM

 

Em vẫn biết ta chưa từng điên dại
chỉ giả vờ say tỉnh với em thôi
bởi đôi khi ta giả khóc giả cười
từng hạt muối xát đau từng khúc ruột
từng nhát chém buốt tê hồn gỗ mục
thơ đời ta không trọn với ta rồi
ta đợi bên lề nhân thế buồn vui
ly rượu đắng ta mời ai uống cạn
em có đến để cùng ta bầu bạn
nghĩa tình này đâu sá tỉnh hay điên
ta quá ngu ngơ quá đỗi ngoan hiền
để được nhận được cho chút lòng chân thật
ta đâu phải như cái phường tệ bạc
ngắm nhìn mây quên áo lụa chiều mưa
kẻ qua sông quên một bóng đò đưa
dòng nước chảy đìu hiu hồn lau sậy
ta nghe đời lịm xuống những hoàng hôn
bến bờ đâu ta gửi lại nỗi buồn
sao cứ mãi lênh đênh hoài số phận
này ta hỡi tên lính già thất trận
súng gươm đâu tơi tả cả hồn ngươi?
nếu phải đi cho trọn kiếp con người
thì em hỡi còn buồn vui chi nữa
chén oan nghiệt ta uống là duyên nợ
dù tỉnh say ta giữ hết cho mình
dù một giọt buồn rơi xuống chân em
đừng giẫm nát bởi hồn ta ở đó
đừng nhìn xuống bóng đời nhau sẽ vỡ
dù có yêu ta dù có vô tình
dù hoàng hôn níu gọi chút bình minh

 

em có thấy trong giấc đời say tỉnh
giọt nước mắt rơi hoen mờ nhân ảnh
em có về lòng có nhẹ nguồn cơn
có tình ta theo gió lạnh mùa sang
em sẽ thấy một trăm ngàn năm cũ
ta ở đó – một linh hồn đói lả
vẫn lang thang tìm bóng một con người.

Lê Văn Trung


SẼ CÓ LÚC

sẽ có lúc em quên điều đáng nhớ

một đôi khi ta nhớ cái nên quên
trần gian hởi trăm năm là bé nhỏ
chuyện nhớ quên sao lẫn lộn vô chừng

sẽ có lúc em đi là đi mãi
ta ngu ngơ lẩn thẩn chạy vòng vòng
ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
ta bạc đầu tơi tả áo thanh xuân 

sẽ có lúc nơi bến bờ xa lạ
cuộc buồn vui không vướng bận trong đời
chiếc thuyền nhỏ đưa em về muôn ngã
không dòng sông nào là của riêng tôi

sẽ có lúc đêm tàn trăng thiếu phụ
câu thơ xưa chừng nhạt ý phai lời
ta khờ dại gọi tên người dưới mộ
tiếng dội vào đá núi lạnh sương rơi

sẽ có lúc nơi cuối đường sinh diệt
nợ phù hoa em trả lại muôn trùng
ta những tưởng trong phút giờ ly biệt
em mang theo chút kỹ niệm sau cùng

ôi trọn kiếp cứ mơ hồ ảo tưởng
cuộc trần gian phù phiếm có ra gì
khi ôm chặt biết bao là ước vọng
bỗng một chiều gió cuộn khói sương đi

điều đẹp nhất chẳng còn ai giữ lại
nến bi thương tôi thắp lệ hai hàng
đã đến lúc ra đi là đi mãi
ai vá giùm cho kín áo tang thuơng

thôi dẫu nhớ dẫu quên đừng vướng bận
cõi trăm năm hiu hắt bóng con người
em với ta như muôn ngàn số phận
lạc thiên thu giữa hệ lụy đầy vơi
                        Lê Văn Trung
(Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008) 

SINH NHẬT

Sinh ra đời là nối cuộc rong chơi
Là tiếp tục bao dặm đường dang dỡ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Ta còn về rộ nở đóa từ tâm

Còn luân hồi nên còn chạm trăm năm
Ta sinh ra để biết màu dâu bể
Ta sinh ra để biết mình không thể
Mãi kiếm tìm mộng ảo giữa bao la

Sinh ra đời để nhìn rõ cái ta
Còn khép mở đi về trong vô vọng
Chưa chạm vô cùng nên còn chiếc bóng
Của kiếp người giữa bồi lở tàn phai.
Lê Văn Trung

SINH NHẬT

Hôm nay ngày sinh nhật tôi
Vì nhau xin thắp nụ cười lên mội
Giấu cho kín nỗi ngậm ngùi
Mà đi cho trọn quãng đời chông chênh.
Lê Văn Trung

SINH NHẬT CUỘC TÌNH

Ngày tháng cũ theo nhau về áo não
Trôi về đâu buồn suốt một dòng sông
Em gói vội mùa thu trong chéo áo
Mà sầu xưa len lén nụ hoa vàng

Tôi thắp lại tình tôi trăm ngọn nến
Sinh nhựt mình, tôi sinh nhựt mùa thu
Dù em đã trăm vạn lần lỗi hẹn
Mây đời tôi trôi mãi phía xa mù

Sương rất mỏng như mắt người sương mỏng
Nhìn về đâu không thấy bóng tôi buồn
Không thấy nắng vừa thu trong hồn tôi chợt sáng
Không thấy sông chiều hiu hắt bến hoàng hôn

Sương rất mỏng, sương rối bời trên tóc
Bay về đâu mà trắng mấy dòng hương
Bay về đâu mà lệ mềm môi ngọc
Bày về đâu mà áo lụa vàng ươm

Trăm năm hỡi, về tôi mừng sinh nhưt
Sinh nhựt cuộc tình, tôi sinh nhựt mùa thu.

                                         Lê Văn Trung


No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...