Thơ
Em Và Tôi – Thơ HaiKau - Thơ Hoa Và Em – Thơ Một Dòng Trôi - Thơ thơ – Thơ tình
- Thơ Tôi Là Giọt Lệ Người Trăm Năm – Thơ Tôi Và Em - Thơ tôi vừa nở đóa mong
chờ
THƠ – EM - VÀ TÔI
Cho dẫu mười năm, năm mươi năm
Thơ không sáng nổi một đêm rằm
Áo hoa khăn lụa là cơn mộng
Em đã quên từ những dấu chân
Cho dẫu
mươi năm hay trăm năm
Thơ cũng vì hoa mà lặng thầm
Máu lệ đã khô dòng thiên cổ
Tình vẫn tương tư màu ái ân
Dẫu sắc hương kia là hư ảnh
Dẫu mắt môi người là mù sương
Thơ vẫn trải tình lên cỏ thắm
Vẫn nở trong tim đóa nguyệt hồng
Em dẫu quên dẫu nhớ cũng đành
Thơ như dòng lệ mãi còn xanh
Mai kia góc biển chân trời lạ
Có xót xa thơ giạt cuối ghềnh
Xin hãy vì thơ làm dấu Thánh
Ơn người, nguyên vẹn giấc chiêm bao
Em sẽ thấy màu thơ rướm máu
Thiên thu chảy mãi giọt thơ sầu
Xin hãy vì thơ mà khấn nguyện
Ta còn hố thẳm với hư không
Biết đâu trong những cơn huyền mộng
Rằng đóa trăng xưa đã nguyệt hồng.
Lê Văn Trung
THƠ HAIKAU
1-
Giả như không có dòng sông
Tình ta với bậu sẽ không lụy đò
2-
Chưa dâu biển đã tang thương
Tình em là khúc nhạc buồn trong tôi
3-
Ta cuối bãi em đầu ghềnh
Đời chia mấy nhánh sông buồn về đâu.
4-
Mây phiêu du bốn phương trời
Ta phiêu du suốt một đời trong em
5-
Đi cho cuối cái vô cùng
Ta và em vẫn hai dòng ngược xuôi
6-
Giá như không có cau trầu
Ai đem duyên nợ buộc vào bậu ơi
7
Nếu như chẳng có con đò
Làm sao đưa bậu qua bờ bậu ơi
8-
Em đò dọc ta đò ngang
Cả đời hai đứa đâm quàng nhau luôn
9-
Người xa khuất đã ngàn năm
Hồn tôi tượng đá vẫn còn dấu rêu.
10-
Sông xa lạnh bóng mây chiều
Tình tôi cuối bãi cũng hiu hắt vàng.
Lê Văn Trung
THƠ, HOA VÀ EM
Xin hãy vì thơ mà ngát lệ
Xin hãy vì thơ mà tỏa hương
Hoa của nghìn thu hoa bát tử
Em của nghìn năm còn nguyên xuân
Xin nở vào thơ triệu đóa hồng
Vàng ươm xiêm áo một màu trăng
Em như Huyền Nữ trong cung ngọc
Thơm tho lụa áo của tình nhân
Xin phổ vào thơ dòng suối nhạc
Xin kẻ vào hồn một nét xuân
Cho hương trầm tỏa đêm cung Thánh
Lệ cũng thơm lừng môi ái ân
Xin thắm vào thơ dòng tuyết nguyệt
Em của rừng hoa lộng sắc hương
Trần gian, tôi nhớ hoài Lưu Nguyễn
Vì hoa lạc mất cửa thiên đường
Lê văn Trung
Thơ Một Dòng Trôi
tình yêu như một dòng sông có nhiều nhánh rẽ
em rẽ dòng nào tôi cũng một dòng trôi
tôi nhuốm ngọn lửa cô đơn soi ấm cuộc tình người
yêu tha thiết thuở tình đang hàm tiếu
tôi đứng giữa nhân gian như một người bị đóng
đinh chuộc tội
tội lỗi này ân huệ Thượng Đế đã riêng ban
tôi gom hết khổ đau làm hạnh phúc linh thiêng
như thuở nói yêu người mà ngọn lửa tình thiêu rụi
trái tim tôi thương tật vỡ thành thơ
trái tim tôi trong suốt như sương mơ
như giọt lệ trên môi người tinh tuyết
xin gom hết những mặn nồng những đắng cay những
ngọt bùi ướp thành rượu ngọt
mà rót vào vô tận cõi nhân gian
mà rót vào vạn nhánh rẽ dòng sông
xin thánh hiến cả linh hồn cả trái tim thương tật
tôi thắp lửa soi con đường sự thật
em rẽ dòng nào tôi cũng một dòng trôi
xin hãy vì thơ mà nhỏ lệ ngậm ngùi
dẫu bỏ lại
dẫu quay đi
dẫu ngàn trùng ngăn cách
dẫu trăm năm vạn chuyến tàu chia biệt
em rẽ dòng nào thơ cũng một dòng trôi.
Lê
Văn Trung
THƠ TÌNH
(Để cám ơn bài thơ của người ở phương xa)
Không nghĩ đó là bài thơ tình em viết cho tôi
Không nghĩ đó là những ưu phiền tan vữa trong em
Không nghĩ đó là những nhắn gửi hắt hiu trong nỗi niềm ray
rức tàn phai
Tôi vẫn mơ hồ nhìn ra ở đâu đó một đóa hồng mới nở
Nên cho dù trên con đường cô độc lẻ loi
Tôi vẫn bước đi với bụi đời ấm áp bám vào tôi những nỗi niềm
những suy tư những đợi chờ những mong ngóng
Có thể em chỉ là
Có thể tình yêu cũng chỉ là
Có thể lòng tôi cũng chỉ là
Ai làm sao biết được
Cái còn lại cái mất đi cái tan hòa cái trôi chảy
Trên những dòng sông tôi những dòng sông em những ngày mưa
tháng nắng những giông bão triền miên
Có thể tất cả cũng chỉ là
Những lơ lửng sương khói
Những mỏng mảnh phù vân
Chúng ta đang đứng giữa đời này
Mà chẳng biết mình đang ở đâu
Chúng ta đang khóc ở nơi này
Giọt lệ nào còn đọng dưới mộ sâu?
Lê Văn Trung (27.11.15)
THƠ THƠ
Ta níu vào thơ cùng sinh tử
Ta nương vào thơ mà tồn vong
Lòng ta như gió qua truông vắng
Lòng ta như suối băng qua rừng
Năm mươi năm ghềnh thác gập ghềnh
Năm mươi năm bèo bọt lênh đênh
Câu thơ chìm nổi trong mưa bão
Trôi giạt theo tình người lãng quên
Ta bỏ người đi mùa trăng khuyết
Ta chờ trăm năm mùa trăng tròn
Ta ngỡ tình người trăng tuyết nguyệt
Ta ngỡ lòng nhau còn nguyên xuân
Ta níu vào thơ mà nhớ người
Ta nương vào thơ mà quên ta
Lòng ta là một con thuyền nhỏ
Tình người như là một con mơ.
Lê Văn Trung
THƠ
TÔI LÀ GIỌT LỆ NGƯỜI TRĂM NĂM
( Trích thơ của Ngói )
Tôi đang khát cháy cả lòng
Uống nghìn chung mà nỗi buồn chưa vơi
Đi qua mấy dặm luân hồi
Thơ tôi là giọt lệ người trăm năm
Đi qua mấy cuộc thăng trầm
Thơ tôi là hạt sương tan giữa chiều
Đi, về trong cõi quạnh hiu
Thơ tôi là tiếng chim kêu cuối ngàn
Qua em là những dỡ dang
Thơ buồn đọng lại điêu tàn thu xưa
Tôi đang khát, cháy niềm đau
Rượu người chảy một dòng sầu vô biên
Xin đời giây phút bình yên
Cho tôi neo đậu bóng thuyền đời tôi
Xin cho tàn cuộc luân hồi
Thơ tôi là giọt lệ người trăm năm.
Lê Văn Trung
THƠ
– TÔI VÀ EM
Thôi
em ạ có chi đâu mà vội
Đường
dù xa, hãy nán lại nơi này.
Nơi
ta đã khản rao lời réo gọi
Bờ
vực nào sâu hút đáy tương lai.
Nơi
ta đã một trăm lần hạnh phúc
Là
ngàn lần đối mặt với tai ương
Giữa
hoan lạc thiên đường và địa ngục
Ta
cùng em đã mấy bận vui buồn.
Nơi
ta đã chơi trò chơi sinh tử
Ném
đời ta trong đục giữa muôn dòng
Khi
thua sạch canh bạc đời đen đỏ
Còn
phụ gì nhau em hỡi phút sau cùng
Xương
thịt dẫu tàn phai đời gỗ mục
Giọt
lệ ngàn năm hằng đọng giữa tim người
Đá
sỏi còn đau ứa tràn nước mắt
Em
là ai mà không thấy ngậm ngùi
Em
là ai mà ngang dọc giữa đời tôi
Không
để lại chút tàn phai hương sắc
Ta
lạc nhau rồi từ trong tiền kiếp
Để
mình tôi ngồi dưới cội điêu tàn
Ném
đời mình trôi giữa biển tang thương
Còn
khản giọng thét cao lời réo gọi
Đây
tiệc nhân gian mời em nán lại
Ta
nâng ly uống cạn chén đoạn trường
Để
mai này giữa hạnh phúc tai ương
Chẳng
nỗi khổ đau chẳng niềm hoan lạc
Chẳng
có chẳng không chẳng còn chẳng mất
Ta
tan hoang vô ảnh vô hình.
Ta
lạc nhau từ vạn nẽo u minh
Câu
thơ chết
luân hồi
ta
bụi
cát
Đời
thơ chết ai viết lời thánh nhạc
Vội
vàng chi em hỡi tiệc chưa tàn
Giọt
máu này rơi xuống mấy ngàn năm
Còn
đỏ mãi cả một trời oan nghiệt
Máu
và thơ giữa muôn vòng sinh diệt
Tôi
và em giữa hư thực hoang đường
Thì
sá gì một chút bụi trần gian
Không
ngồi lại cùng tôi trong khoảnh khắc
Xin
ngồi lại cho tôi nhìn rõ mặt
Em
là ai mà xuôi ngược giữa đời tôi
Gió
tai ương thổi bạc kiếp con người
Chén
oan nghiệt vỡ tràn dòng rượu đắng
Ôi
cõi nhân gian tôi chẳng hờn chẳng giận
Mà
ngồi đây chờ đợi mấy trăm năm
Lê Văn Trung
THƠ TÔI VỪA NỞ ĐÓA MONG CHỜ
Xin
ướp vào thơ giọt lệ người
Xin
đan vào tóc sợi tình tôi
Cho
trăng ân ái mùa xanh cũ
Cũng
nở hồng trên đôi cánh môi
Em
hỡi thơ là những giọt sương
Mênh
mang chìm trong mắt hoang đường
Nghìn
năm đôi mắt mùa trăng nở
Những
đóa tình xưa còn ủ hương
Xin
chải thơ lên làn tóc rối
Cho
gió tình rung nhẹ bóng mây
Cho
lá tình như ngàn cánh bướm
Cho
giấc mơ lừng hương tóc ai
Tôi
chép thơ tình lên áo lụa
Tôi
nhuộm thơ vàng chiều nắng phai
Thơ
chảy theo tình như hương mật
Thơ
mềm như mây trên bàn tay
Em
có về không? Bay với thơ
Hoa
tôi vừa nở đóa mong chờ
Xin
dịu dàng ơi bàn chân ngọc
Bước
từng bước nhẹ trong cơn mơ.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment