Thơ Và Tôi - Thôi em cứ là dòng sông – Thời Gian Nhìn Lại - Thôi Khóc Cười Chi Cuộc Tử Sinh - Thôi Rót Đời Nhau Cho Cạn Lòng - Thôi Trở Về Hò Hẹn Với Trăng Sao – Thôi về làm chi - Thu – Thu Buồn
THƠ VÀ TÔI
Tôi được sinh ra bởi thơ và lớn lên bằng thơ
Tôi yêu em như yêu thơ và hạnh phúc khổ đau cùng thơ
Chân lý nằm trong thơ và thơ là chân lý
Tình yêu tỏa hương trong thơ và thơ nở những đóa hồng tình yêu
Thơ là máu là xương bừng cháy men đời
Thơ là thịt là da lừng hương nồng thắm
Thơ cứu rỗi linh hồn tôi
Thơ chan hòa hạnh phúc khổ đau tôi
Thơ thăng hoa tình yêu
Thơ là giọt lệ thơm ngát
Thơ là môi cười nồng say
Thơ là dòng sông chảy qua đời tôi chảy qua tình em chảy ngang qua thảo nguyên tình yêu xanh ngát
Thơ là đóa quỳnh hương ngàn năm trinh tuyết
Tôi hạnh phúc cùng thơ khổ đau cùng thơ như hạnh phúc khổ đau trong tình yêu
Như hạnh phúc khổ đau cùng em ôi nhan sắc vĩnh hằng
Hỡi thi sỹ
Người phu bốc vác nơi bến tàu nhân gian
Người sẽ mang trên đôi vai khô gầy thập giá của khổ đau
Người sẽ mang trong hồn mình niềm xót thương vô hạn
Người sẽ sống cùng những giấc mơ ngàn đời chỉ nở trong thơ
Lê Văn Trung
THÔI EM CỨ LÀ DÒNG SÔNG
Giá như em là dòng sông
Có nghe được nỗi bềnh bồng thuyền tôi
Có nghe tiếng lở tiếng bồi
Lau xưa trắng bãi chưa nguôi nỗi chờ
Giá như em là câu thơ
Một hôm vàng giữa cơn mơ ái tình
Nở cho tôi một ĐÓA QUỲNH
Mùi hương ngà ngọc còn nguyên, trắng ngần
Giá còn trong cõi trăm năm
Em thiên thu một nụ rằm đài trang
Môi tình nồng đóa thanh tân
Ươm từ men nhụy ngực trầm ngát hương
Thôi em cứ là dòng sông
Để nghe tôi chảy bềnh bồng trong mơ.
Lê Văn Trung
THỜI GIAN NHÌN LẠI
Tặng Hiệp
Sáu mươi năm những bọt bèo vô nghĩa
Câu thơ nào em viết xuống đời anh
Xin đủ ấm một góc chiều mộ địa
Anh nằm nghe lá úa rụng bên mình
Sáu mươi năm anh kiếm tìm kiệt sức
Vòng tay em nương bóng ngã bên thềm
Xin ngủ với giấc mơ buồn sương đục
Màu thiên thu trắng lạnh cả vô biên
Sáu mươi năm anh bới cào bật máu
Đất đá vô tâm rách xước thịt da
Cành truân chuyên dòng đời xin trú đậu
Đêm đông buồn gió lạnh cuối trời xa
Sáu mươi năm chiếc thuyền nan mỏng mảnh
Những dòng sông những bến lạ chia lìa
Em thả nhẹ chiếc neo chiều cuối bãi
Khói mờ giăng rười rượi mấy bờ khuya
Sáu mươi năm căm căm mùa gió bấc
Giọt rượu nào em nhỏ xuống ly không
Vừa đủ ấm như một dòng nước mắt
Hạnh phúc nào cũng ngấm mặn long đong
Cõi thiên địa càn khôn nào vô hạn
Xin cùng tôi đi tới tận không cùng
Dẫu già cỗi trái tim leo lắt sáng
Vệt hào quang từ nguồn cội đau thương.
12 . 2004 Lê Văn Trung
Đồng Nai những ngày bạo bệnh
Đồng Nai những ngày bạo bệnh
THÔI KHÓC CƯỜI CHI CUỘC TỬ SINH
Ta về níu gọi cơn mơ cũ
Nghe tiếng chim kêu hạ cuối vườn
Mảnh gương ngày ấy vùi trong đất
Cùng ta soi lại dấu tang thương
Ta về tay vịn rêu bờ giếng
Thấy bóng mây mù trong đáy sâu
Bay mãi còn ta sầu đứng ngóng
Ôi mây ngày cũ bay về đâu?
Ta về. Câu hát người quên, sót
Bỏ lại bên thềm xưa úa phai
Con dế vô tình đem câu hát
Ru thành bi khúc khóc thiên tai
Ta về đi lại con đường cũ
Tìm dấu chân người trên lối xưa
Chợt thấy lòng mình như cỏ dại
Đìu hiu vàng úa lạnh đôi bờ
Ta về khi bóng chiều đang xuống
Hãy thức cùng ta giun dế ơi
Bí tích hồi sinh từng giọt máu
Bí tích nào rữa sạch thương đau
Ta về đánh thức niềm quên lãng
Hãy khóc lên nào sỏi đá ơi
Nhân thế mịt mù cơn nhiễu loạn
Giọt lệ khô bầm trong mắt ai
Ta về chơi cuộc cờ thương hải
Xé lụa phù hoa vá cuộc tình
Ta về vẽ bức tranh vân cẩu
Thôi khóc cười chi cuộc tử sinh.
Lê Văn Trung
THÔI RÓT ĐỜI NHAU CHO CẠN LÒNG
Uống mừng đi! Chết sống đời này
Có sá gì mà mắt lệ cay
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Sự nghiệp phù vân mây trắng bay
Uống mừng đi! Chén này khai giải
Nỗi oan hờn hơn bốn mươi năm
Uống mừng đi! Chén này oan trái
Ta liệm vào trong mộ địa câm
Uống mừng đi! Chén này sau cùng
Giờ ta chết sống cũng bằng không
Xem như ta đã tròn nhân nghĩa
Phúng điếu ta giọt lệ đắng lòng
Uống mừng đi! Sao ta lại buồn?
Thế thời chén đục lẫn chén trong
Ta rót vào năm cùng tháng tận
Ta rót đời nhau cho cạn lòng
Có chén rượu không đành uống cạn
Giọt lệ người mặn cả đời ta
Không uống cạn cũng đành quên lãng
Ném đời mình chìm giữa phong ba
Ôi cớ vì đâu mà lệ đắng
Cuộc cờ binh mã - cuộc rong chơi
Đã trả chưa tròn cơn dâu biển
Máu vẫn ngàn năm chảy ngậm ngùi.
Lê Văn Trung
(Huế 20. 3. 1975, và vùng ngụ cư mới 2019)
THÔI TRỞ VỀ HÒ HẸN VỚI TRĂNG SAO
Người rạng rỡ đêm trần gian mở hội
Tôi trở về hò hẹn với trăng sao
Tôi sẽ về tận những đỉnh non cao
Cùng mây trắng, cùng sương ngàn, suối biếc
Tôi réo gọi tình tôi từ muôn kiếp
Từ mênh mang diệu vợi đến vô cùng
Trong bất tận giữa đất trời diễm tuyệt
Tôi sẽ về mầu nhiệm cõi vô chung
Tôi sẽ về nghe gió nhạc mênh mông
Nghe tiếng gọi thiên thu lời vi diệu
Tôi sẽ đắm trong dòng sông vĩnh cửu
(Ôi dòng sông một thuở tóc hoang đường)
Tôi sẽ bay cùng mây trắng ngàn phương
(Mây từ buổi xa người bay vô định
Tôi sẽ thắp lửa chiều xanh tịch lặng
Soi lòng mình xin ấm cuộc tình xưa
Tôi đốt nốt bài thơ viết giữa cơn mơ
Gửi lại em đêm trần gian mở hội
Em có nghe lời kinh cầu cứu rỗi
Tôi trở về tĩnh lặng dưới trăng sao.
Lê Văn Trung
Thôi về làm chi
Gửi Uyên Hà
Thôi về làm chi
Chị nằm trong đất
Cây buồn cây khóc
Gió buồn gió than
Một hồn cô độc
Mây buồn lang thang
Không còn nước mắt
Đợi gì trăm năm
Quạnh trời sương bạc
Hắt hiu chỗ nằm
Hẹn gì trăm năm
Bóng chiều đã khuất
Tiếng vượn đầu non
Bóng chim cuối bải
Ở lại trần gian
Lạnh màu trăng khuyết
Thôi về làm chi
Thôi về làm chi!
Lê Văn Trung
THU
Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Ngắm nắng hoàng hôn phơi áo vàng
Ngắm mây trải lụa tình phiêu lãng
Và lắng nghe hồn thu thở than
Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Nhìn gió ru xanh lá cuối chiều
Nhìn bóng mây chìm trong tịch lặng
Và thấy màu thu cũng thoáng phai
Cho tôi ngồi lại bên rừng vắng
Nhớ một màu sương trắng lụa là
Sương trắng hay hồn tôi nhuộm trắng
Chạnh nhớ một mùa thu rất xa
Em có bao giờ tiếc nuối không
Một trời thu biếc nắng hoàng hôn
Một màu thu nhuộm vàng cơn mộng
Một tiếng thu vang động suối ngàn?
Lê Văn Trung
THU BUỒN
Thu ơi vàng quá đổi
Vàng chi cả nỗi buồn
Vàng cả chiều mòn mỏi
Câu thơ vàng mênh mang
Áo xưa vàng trong gió
Tóc xưa vàng trong mây
Bóng xưa vàng cuối phố
Buồn nào vơi sầu này
Em xưa vàng trăng lạnh
Chênh chếch một hồn thu
(Lòng người như lá rụng
Nhớ chi một chiều hè) (*)
Tôi nghe hồn gió thoảng
Trải bóng vàng, vàng rơi
Thu ơi vàng quá đổi
Bao giờ cho nguôi ngoai
Mùa thu không về lại
Nỗi buồn xưa rụng vàng
Sông vàng thu chảy mãi
Chở nỗi buồn đi hoang.
Lê Văn Trung
(*): mượn ý một hình ảnh
No comments:
Post a Comment