Tình Yêu Trong Cơn Mơ - To Be Or Not To Be - Tóc Rối – Tôi chiếc lá vàng rơi mùa thu trước - Tôi con vượn hú bên bờ mộng - Tôi Đã Thấy Tôi Đã Nghe - Tôi Đang Lắng Nghe Cơn Gió Cô Đơn Thổi Qua Đời Mình
TÌNH YÊU TRONG CƠN MƠ
Hình như thu rất nhẹ màu thơ
Dịu hiền phơi áo lụa trong mơ
Cánh chim phiêu lãng nghìn cơn mộng
Cơn gió hào hoa mãi hẹn hò
Dịu vợi như tình thuở chớm yêu
Vàng ơi vàng thắm cả mây chiều
Bóng ai hay bóng mùa xanh cũ
Tóc ai hay lá vờn liêu xiêu
Nắng ốm tương tư nằm lặng lẽ
Nhớ gì như nhớ cõi mù sương
Một thuở tình ai chìm trong mắt
Tìm chi vời vợi gió hoang đường
Có phải em là thu ảo huyền
Có phải em là mây mỏng manh
Một hôm về trải tình trong mộng
Một hôm về vẽ tình lên tranh
Có phải mùa thu hay mùa em
Mùa của chờ mong của nhớ quên
Mà vàng cả giấc mơ xa vắng
Để gió ngàn năm kể chuyện tình
Em có về nghe kể chuyện tình?
Lê Văn Trung
TO BE OR NOT TO BE
Trái đất Đã Xoay Bao vòng Sinh diệt
Ta Bao lần Cười Khóc Cuộc tồn vong
Còn gì không? Khi Tan vào bụi cát
Còn gì không? Địa ngục với thiên đàng!
Lê Văn Trung
TÓC RỐI
Rối hoài sợi tóc vào mây
Mùi hương còn quyện cuối ngày hoa niên
Xỏa vào đêm mộng quỳnh hương
Thơm như giọt lệ mù sương mắt người
Áo hồng khăn lụa cài hoa
Em tôi ngà ngọc đôi tà mây bay
Nở giùm tôi nụ tình này
Lòng ai thơm quá rót đầy lòng tôi
Tóc người rối một dòng trôi
Trăm năm tình mãi ngược xuôi với tình.
Lê Văn Trung
TÔI
CHIẾC LÁ VÀNG RƠI MÙA THU TRƯỚC
Có chiếc lá vàng rơi mùa thu trước
Nằm im lìm trong rét mướt ngày đông
Như bí tích của một lời hẹn ước
Năm mươi năm cầm giữ một linh hồn
Tôi đến trần gian như người khách trọ
Một đêm buồn dang dỡ cuộc tình em
Em qua đời tôi như là cơn gió
Một chiều đông sương giá phủ quanh mình
Cây thập giá là nỗi niềm khát vọng
Tôi đến trần gian như kẻ qua đường
Đi suốt cuộc hành hương trong miền biển động
Đi suốt cuộc tình em là một cõi hư không
Tôi, chiếc lá rơi từ mùa thu trước
Thuở hoàng hôn vời vợi mắt hoàng hôn
Thuở dòng sông tôi đôi bờ hiu hắt
Thuở em qua vàng phố giấc mơ buồn
Linh hồn tôi, ôi linh hồn chiếc lá
Nỗi vàng phai, thao thiết, mộng vàng phai
Tôi thấy trong tôi một người khách lạ
Ghé lại trần gian như kẻ lưu đày
Tôi
Chiếc lá
Vàng rơi mùa thu trước.
Lê Văn Trung
TÔI - CON VƯỢN HÚ BÊN BỜ MỘNG
Trời đất mang mang sầu vợi vợi
Phương người mây trắng nhuộm chiều phai
Tiếng con vượn hú bên bờ mộng
Rụng lá hoàng hôn lịm bóng ngày
Tôi trôi theo với chiều đang xuống
Nối những cơn mơ đã úa vàng
Nối những cuộc tình phai huyễn mộng
Nối những màu xưa nhạt phấn hương
Tôi trôi như bóng đời trôi giạt
Những bến bờ em, những lở bồi
Vườn cũ xanh rêu lòng thiếu phụ
Lệ tình thiên cổ lạnh trên tay
Tôi trôi theo bóng mây hoang đường
Đất trời vợi vợi buồn mang mang
Như con vượn hú bên bờ mộng
Gọi mãi thiên thu lạnh núi ngàn.
Lê Văn Trung
TÔI ĐÃ THẤY TÔI ĐÃ NGHE
Tôi đã nghe tiếng kêu cứu của người đàn bà dưới đòn roi bạo tàn
Tôi đã thấy máu loang trên áo người công nhân
Tôi đã thấy em rạng ngời dưới bầu trời tháng sáu
Tất cả hợp thành bài hùng ca
Dữ dội và đau thương
Bi phẫn và quật cường
Nhân danh tự do
Nhân danh công lý
Rừng giông bão
Biển cuồng cuộn sóng
Từng cọng cỏ mầm hoa cũng có quyền được sống
Được xanh trong và khoe sắc cho đời
Tôi đã nhìn thấy em lệ chảy trên môi
Như giọt máu trong tim ngời hy vọng
Tôi đã nhìn thấy vòng tay anh công nhân dìu người mẹ già đi tới
Và những em thơ theo anh chị xuống đường
Trong trái tim các em chỉ có tình thương
Thương mẹ thương cha thương anh thương chị
Yêu giống nòi yêu Tổ Quốc Quê Hương
Ôi những điều tôi đã thấy đã nghe
Thắp sáng niềm tin
Ươm mầm hy vọng.
Lê Văn Trung
TÔI ĐANG LẮNG NGHE CƠN GIÓ CÔ ĐƠN THỔI QUA ĐỜI MÌNH
Tôi đang lắng nghe cơn gió cô đơn thổi qua đời mình
Thổi qua số phận của mỗi chúng ta
Thổi qua miền hủy diệt
Tôi đang lắng nghe cơn gió cô đơn thổi qua đời em
Thổi qua miền ký ức lạnh lẽo sương mù
Thổi qua nỗi đắng cay bầm tím trái tim ngục tù
Tôi đang lắng nghe cơn gió cô đơn thổi qua đời mình
Và tôi đã yêu em
Tôi đã yêu em
Tôi đã yêu em
Cơn gió cô đơn vẫn thổi qua đời tôi hiu hắt
Thổi qua bờ bãi hoang vu những mãnh đời đã mất
Và tôi đã yêu em yêu em yêu em
Suốt một chiều cô độc
Suốt một ngày cô độc
Là những chiều là những ngày là những tháng những năm
Ôi cơn gió cô đơn thổi qua đời tôi thổi qua đời em thổi qua kiếp người lạc lõng bơ vơ
Tôi sẽ gửi lại cho nhân loại một bài thơ
Tôi chưa hề viết ra
Đó là tiếng thở dài
Tiếng thở dài của cơn gió cô đơn thổi qua đời người phiền muộn.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment