Thursday, September 17, 2020

Trăm Mùa Thu Yêu Em – Trăm Năm Chừng Ngắn Ngủi - Trăm Năm Giọt Lệ Khóc Người Chưa Phai - Trăm Năm Là Mộng Trắng Trời Phù Vân – Trăm Năm Tôi Gọi Tôi Về - Trăm năm về giữa - Trăng – Trăng bạc

Trăm Mùa Thu Yêu Em – Trăm Năm Chừng Ngắn Ngủi - Trăm Năm Giọt Lệ Khóc Người Chưa Phai - Trăm Năm Là Mộng Trắng Trời Phù Vân – Trăm Năm Tôi Gọi Tôi Về - Trăm năm về giữa - Trăng – Trăng bạc 


TRĂM MÙA THU YÊU EM

(Thơ cho cõi lặng im)

Trăm mùa thu yêu em
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi

Trăm mùa thu yêu em
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ

Trăm mùa thu yêu em
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã

Trăm mùa thu yêu em
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo

Trăm mùa thu yêu em
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.

               Lê Văn Trung

 

TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI

Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von

Ôi chuông mỏ, câu kinh nghìn năm cũ
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành

Ta vói níu những ảo hình hư tưởng
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau

Ta chạy mỏi trên bãi chiều u tịch
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng

Khi còn mãi ra đi, chờ đợi mãi
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.

Lê Văn Trung


TRĂM NĂM GIỌT LỆ KHÓC NGƯỜI CHƯA PHAI


Hẹn rằng mai mốt về thăm
Cội mai già mỏi mòn trông rụng vàng
Có người lỡ cuộc trăm năm
Chờ nhau đã bạc màu trăng cuối cùng

Hẹn rằng về
Có về không?
Để mây đầu núi bềnh bồng ngược xuôi
Lời hẹn về
Cũng đành thôi
Trăm năm giọt lệ khóc người chưa phai.

                                      Lê Văn Trung


TRĂM NĂM LÀ MỘNG TRẮNG TRỜI PHÙ VÂN

Thôi thì tôi rót cho tôi
Một tôi với bóng tôi ngồi tàn canh
Nhớ người, tiếc một mùa xuân
Rượu không đủ ấm, nghe lòng quạnh hiu

Nhân gian, đò vắng, chợ chiều
Thôi mình tôi rót cho đầy nỗi tôi

Uống đi, đừng mắt lệ ngùi
Trăm năm là mộng trắng trời phù vân
Uống đi, trời đất xoay vần
Một mai rồi cõi vô cùng đời nhau

Lạc nhau từ thuở ban đầu
Tìm nhau từ bụi tro đau kiếp người.

                     Lê Văn Trung


TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ


Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi

Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời

Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.

                               Lê Văn Trung


Trăm Năm Về Giữa


Đêm thức giấc, giọt sương buồn
Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi em người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi.
Lê Văn Trung


TRĂNG

Trời ơi vàng thắm một màu trăng
Vàng cả hồn tôi bóng nguyêt rằm
Em trở về như trăng tình sử
Em trở về như trăng nguyệt cầm

Ôi trăng quỳnh hương trăng dạ lan
Áo người mỏng quá như sương tan
Trăng trôi trong gió mùi trăng ngọc
Trăng nở môi em những đóa vàng

Trăng ướp hương nồng tóc quế hương
Trăng ươm vào mắt- thu - hoang đường
Trăng nở thành hoa, trăng hàm tiếu
Từ buổi em vừa trăng chớm xuân

Ta tắm trong dòng trăng ảo huyền
Trăng là da thịt của trinh nguyên
Của nghìn cơn mộng! Nghìn cơn mộng!
Từ độ em vừa nở đóa duyên.

                            Lê Văn Trung

TRĂNG BẠC


Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên

Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?

Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê

Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm

Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa

Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi

Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm

Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn Trung 2020

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...