Thursday, September 17, 2020

Tôi về tìm lại màu xưa - Tôi về vẽ lại giấc mơ xưa - Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ (2 bài) - Tôi xin gửi trái tim mình – Tôi Xin làm Một Dòng Sông – Trả - Trái Tim Tôi Tim Của Đất Trời

 Tôi về tìm lại màu xưa - Tôi về vẽ lại giấc mơ xưa - Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ (2 bài) - Tôi xin gửi trái tim mình – Tôi Xin làm Một Dòng Sông – Trả - Trái Tim Tôi Tim Của Đất Trời 


TÔI VỀ TÌM LẠI MÀU XƯA

Tôi về tìm lại màu xưa
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về

Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa
Tôi về tìm lại tôi xưa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
                                       Lê Văn Trung

TÔI VỀ VẼ LẠI GIẤC MƠ XƯA

Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa
Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn

Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao) 

Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái
Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi

Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
                        Lê Văn Trung


TÔI VỀ VẼ MỘT CƠN MƠ


Thương nhớ mãi một dòng sông
Ngày em áo lụa khăn hồng sang ngang
Có người về bến Tam Thương
Nghe câu hát cũ mà buồn trăm năm

Thương nhớ mãi một mùa đông
Ngày mưa vàng với nắng vàng, vàng phai
Người về, về để chờ ai?
Nghe bàn chân bước u hoài đường xưa

Tiếc gì không? Một cơn mơ!
Câu thơ vàng rụng bên bờ hoàng hôn
Gió thiên thu thổi vô cùng
Thổi về đâu? Giữa mênh mông đất trời

Đừng đánh thức giấc mơ tôi
Đừng rung chuông gọi nỗi đời lặng im
Để lòng tôi hãy ngủ yên
Chiêm bao tôi vẽ chuyện tình trăm năm.

                             Lê Văn Trung


TÔI VỀ VẼ MỘT CƠN MƠ

Tôi đang vẽ trái tim mình
Buồn trên chiếc lá chưa đành vàng rơi
Tôi đang vẽ mắt môi người
Lên màu mây bốn phương trời còn bay

Tôi đang vẽ mười ngón tay
Ngón cầm hạt lệ buộc hoài câu thơ
Rồi tôi vẽ nỗi đợi chờ
Sân ga chiều lạnh giọt mưa cuối mùa

Và tôi vẽ một cơn mơ
Có em về giữa bãi bờ sông tôi
Vẽ câu hát quá ngậm ngùi
Để sông tôi chập chùng trôi chẳng đành

Em ơi vẽ nốt cuộc tình
Vẽ chi nghìn nỗi gập ghềnh đời nhau!

                                    Lê Văn Trung


TÔI XIN GỬI TRÁI TIM MÌNH


Tôi gửi trái tim mình, không hối tiếc
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi

Tôi gửi trái tim mình là trọn vẹn
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều

Tôi dâng trái tim mình cho vũ trụ
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương

Xin gom hết những vì sao đẹp nhất
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu

Tôi gửi lại trái tim còn nóng hổi
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư - không

Và cùng tôi khai mở vạn dòng sông
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.

                               Lê Văn Trung    


TÔI XIN LÀM MỘT DÒNG SÔNG


Tôi xin làm một dòng sông
Chảy vào vô tận tấm lòng nhân gian
Câu thơ tôi sẽ nhẹ nhàng
Theo từng con sóng dịu dàng bờ em

Câu thơ chìm giữa mông mênh
Tan vào mây, ướp vào tim đất trời
Câu thơ vời vợi chơi vơi
Như từng tiếng hát tuyệt vời bay cao
Như em một sớm hoa đào
Nhuộm vào thơ những sắc màu bừng hương

Tôi xin làm một dòng sông
Chảy ngàn năm, chảy mênh mông cõi người
Chảy về em một bờ vui
Một hôm tình nở trên môi ngọt ngào
Chảy về em những xôn xao
Của cơn mơ cháy khát khao lửa hồng

Tôi xin làm một dòng sông
Cho tôi chảy giữa vô cùng trần gian.

                        Lê Văn Trung

TRẢ

Thôi về! Trả hết cho em
Trả đêm thiếu phụ nửa vành trăng khuya
Trả trăm năm mộng tan lìa
Câu thơ rụng giữa đầm đìa sương tan

Tôi về Trả nợ đa đoan
Trả đôi mắt thở nhuộm hoàng hôn tôi
Trả hiu hắt khóe môi cười
Trả vòng tay buổi rã rời cơn mê

Trả đi trả hết ê chề
Hết lời phụ rẫy câu thề thốt xưa

Trả người trả cả cơn mơ
Thuở quỳnh hương nụ lòng chưa ướp nồng

Trả em nguyên vẹn linh hồn
Vắt cho khô cạn nỗi buồn trong thơ.

                                 Lê Văn Trung

 

TRÁI TIM TÔI, TIM CỦA ĐẤT TRỜI

Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương

Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng

Tôi đang gửi trái tim mình
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân

Hãy đi cho đến vô cùng
Đi cho tận cõi thỉ chung nhiệm mầu.

                                Lê Văn Trung


No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...