Thursday, September 17, 2020

Trắng xóa bạch vân - Trời đất của muôn xuân - Trôi Hoài Trên Sóng Hoang Vu – Trời Ở đây Không Có Mùa Đông - Trôi Qua Hoàng Hôn - Trời vẫn chưa vàng thu đó em

Trắng xóa bạch vân - Trời đất của muôn xuân - Trôi Hoài Trên Sóng Hoang Vu – Trời Ở đây Không Có Mùa Đông - Trôi Qua Hoàng Hôn - Trời vẫn chưa vàng thu đó em 


TRẮNG XÓA BẠCH VÂN
 
Tóc bạc phơ,
Lòng cũng bạc phơ
Thôi về
Vẽ lại giấc mơ xưa
Soi gương mà xót màu năm tháng
Tàn phế thân danh, mộng hải hồ
Chiều sương tan
Tình trắng bạch vân
Tiếc gì nhau giọt nắng xuân tàn
Hoa ơi nở muộn bên thềm vắng
Có tỏa giùm ta một thoáng hương?
Đời đã bạc
Ta về tay trắng
Nhớ!
Rồi quên!
Rồi nhớ!
Chuyện nhân tình.
Ta nhớ một chiều xanh em bỏ lại
Nhớ vạn lần
Có biết một lần quên?
Tóc đã bạc nhuộm vôi đời bạc trắng
Phụ gì nhau người hởi đọt trầu xanh
Ta vẫn đỏ tận trong dòng máu đỏ
Mà tình người vội trắng xóa bạch vân
Lê Văn Trung - 23. 03. 2021


TRỜI ĐẤT CỦA MUÔN XUÂN


Trời vẫn tết hay vàng hoa nở muộn
Cho hương chiều chạm xuống nụ tình xưa
Trăng vẫn khuyết hay lòng chưa nở nguyệt
Cho mắt người thăm thẳm đợi chờ nhau

Xin hãy đến đêm trùng lai hội ngộ
Trải tình xuân lên ngực ngãi môi trầm
Xin hãy đốt lòng nhau cho lửa cháy
Giữa vô cùng mê vọng của trăm năm

Trời vẫn tết hay suối ngàn thác đổ
Cho lời ca dội vỡ sóng mê cuồng
Cho gió réo nghìn trùng trăm nỗi nhớ
Xuân vô biên - Xuân bất tận - Không cùng

Xin hãy đến vàng hoa tôi đã thắm
Môi thần tiên khẻ chạm đóa tình xanh
Xin hãy đến một lần như hò hẹn
Tôi nở vì trời đất của muôn xuân.

 Lê văn Trung


TRÔI HOÀI TRÊN SÓNG HOANG VU

Chẳng lẽ bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Tôi đem tình gửi nghìn con sóng
Sóng vỗ về đâu lòng chưa nguôi?

Em là con sóng năm mươi năm
Vỗ mãi vào thơ những nhịp buồn
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông

Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh trong suốt cuộc trăm năm
Và thơ là những màu mây bạc
Soi phận mình trên sóng tang thương

Và thơ là những con còng nhỏ
Xây vạn lâu đài trong giấc mơ
Cuốn cả giấc mơ vào trong cát
Chôn cả trần gian vào hư vô

Và thơ là cánh chim di trú
Lạc giữa trùng khơi mù đảo hoang
Rừng núi thế nhân vùi giông bão
Về đâu? Thơ mỏi cánh điêu tàn

Chẳng lẽ bơi hoài, bơi mỏi mệt
Giữa BIỂN HOANG VU, BIỂN MUỘN PHIỀN
Câu thơ thiên cổ mù sương khói
Bên trời lạnh lẽo một vành trăng.

                             Lê Văn Trung


TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG


Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương

Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông

Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh

Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông

Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.

Lê Văn Trung


TRÔI QUA HOÀNG HÔN

Đời mãi buồn như điệp khúc buồn
Ngùi thương ngày hạ nhớ ngày đông
Nhớ bàn tay vẫy trong mưa bụi
Nhớ áo vàng phai gió lạnh vàng

Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ ai
Lòng cứ vương theo sợi tóc bay
Tóc bay rối cả mùa thu cũ
Tóc bay rối cả giấc mơ gầy

Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ người
Hay chỉ là mây nhớ gió trời
Hay chỉ là sương vương khóe mắt
Hay chỉ là tôi tội nghiệp tôi

Đời sống buồn như một dòng sông
Tình tôi buồn hơn một nỗi buồn
Em chảy qua chiều tôi quạnh vắng
Em trôi qua đời tôi hoàng hôn.

                       Lê Văn Trung


TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM

Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng 
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan

Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn

Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi

Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh

Trời đã chưa vàng thu đó em!

                            Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...