Thursday, September 17, 2020

Vẽ Những Cơn Mơ – Về Phía Ngày Đang Xuống – Về Qui Nhơn Nhớ Hàn Mặc Tử - Về Thôi – Về thôi em ơi – Về xưa – Vết Thương - Vô Thường

 Vẽ Những Cơn Mơ – Về Phía Ngày Đang Xuống – Về Qui Nhơn Nhớ Hàn Mặc Tử - Về Thôi – Về thôi em ơi – Về xưa – Vết Thương - Vô Thường 

VẼ NHỮNG CƠN MƠ

Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh

Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ

Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan

Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân

Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ nỗi ngàn năm những đợi chờ.
Lê Văn Trung

 


VỀ PHÍA NGÀY ĐANG XUỐNG

Tôi đang đi về phía ngày đang xuống
Bên đồi Tây vàng rụng lá hoàng hôn
Mà hoài nhớ một phương tình viễn mộng
Ráng chiều phai níu hụt bóng mây hồng

Tôi ngồi lại bên một dòng khe nhỏ
Lòng hỏi thầm nước sẽ chảy về đâu
Tôi và nước có bao giờ quay lại
Phút nguyên sơ nơi nguồn cội ban đầu

Ngày đang xuống
Ngày tiếp ngay đang xuống
Tôi vàng phai
Trùng điệp nỗi vàng phai
Gió thổi mãi, mây chập chùng muôn hướng
Tôi chập chùng theo những phiến mây bay

Ngày đã bạc
Sương đời tôi trắng
xóa
Về neo thuyền ngồi đợi bến hoàng hôn
Sông đời nhau đã lạc mù mấy ngã
Phương tình xa tròn khuyết mấy thu đông

Mây vội vã kéo ngày đi vội vã
Mà mùa xanh chưa níu kịp xuân thì
Ngày đã xuống bên vực bờ sinh tử
Trăm năm chờ còn mãi cuộc thiên di

Lê Văn Trung
20. 05. 20

 

VỀ QUI NHƠN NHỚ HÀN MẶC TỬ

Tàu khuya lăn chậm nỗi buồn
Nghe đau tiếng gọi mưa nguồn Cù Mông
Réo vào biển sóng Qui Nhơn
Vỗ vào bia mộ đau hồn Thương Thương (*)
Máu Hàn đỏ thẫm vành trăng
Trăm năm là giấc Mộng Cầm (**) phù vân
Ôi trăng vỡ máu ngực trầm
Câu thơ vỡ giọt lệ bầm sương Mai (***)
Tàu khuya nối bóng đêm dài
Câu thơ hụt thở xác đầy bụi trăng.

Lê Văn Trung
(chú thích : (*),(**), (***) tên những nàng thơ của thi sĩ Hàn)

 

VỀ THÔI


Thôi về gặp lại nhau lần cuối
Những bến sông buồn buổi tiễn đưa
Những ga tàu quạnh mùa sương cũ
Những quán đêm vàng hiu hắt khuya

Về để mà thương những dặm buồn
Con đường gió xõa tóc hoàng hôn
Con đường có lá rơi không hết
Trăng khuyết từ khi lá rụng vàng

Về để mà nghe từng nhịp gõ
Xưa người rao bán những cơn mơ
Về để mà nghe lời dang dở
Ta ngồi chắp vá từng câu thơ

Về đi 

Tô lại màu son cũ
Dù áo tình xưa có nhạt nhàu
Về đi
Thắp lại mùa trăng vỡ
Cho ái ân chìm trong nỗi đau.

                      Lê Văn Trung

 

VỀ THÔI EM ƠI


hãy nắm lấy bàn tay tôi
em ơi
tôi sẽ đưa em về
đừng hồ nghi đừng ngại ngần
dẫu những con đường ngày xưa đã khuất
dẫu chốn về xa hút mù khơi
hãy nắm lấy tay tôi
xin gửi vào lòng em trái tim tôi giá băng
xin gửi vào tình em linh hồn tôi cô độc
xin gửi vào em những ước mơ chưa hề bắt gặp
chỉ là những ảo ảnh tận phương mù xa lắc
chỉ là những hi vọng mong manh những hân hoan phù phiếm những muộn phiền ẩn chìm thăm thẳm
tôi sẽ đưa em về không phải trên những lối mòn rải đầy hoa rắc đầy hương phấn
ta sẽ tự mình vạch lấy rừng sâu vượt thoát màn đêm u tối trong lòng ta trong tình em trong hệ lụy trần gian
dẫu gì thì ta cũng tự nở một vì sao tự thắp một đốm sáng
vẫn phải hi vọng trong niềm tuyệt vọng bi thương
chắc gì sẽ có một người đồng hành cùng tôi
nên em
người còn lại sau cùng trong cõi đời phù phiếm này
dù muốn hay không
hãy nắm lấy bàn tay tôi
ta sẽ đi về
ta sẽ đi về
dù quá thăm thẳm dù quá xa xôi.
Lê Văn Trung


VỀ XƯA


Tôi về tìm lại vầng trăng
Thuở chưa mười sáu, thuở rằm chưa in
Thuở hồn xanh biếc hoa niên
Thuở hoa hàm tiếu sắc hương ẩn chìm
Thuở tình như một màn sương
Trắng rơi từng giọt rất buồn trong thơ
 
Tôi về tìm lại màu xưa
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về
Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa
 
Tôi về tìm lại tôi xưa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
                                  Lê Văn Trung

 

VẾT THƯƠNG

Có lẽ mười năm sau
Tình già thêm chút nữa
Có lẽ nghìn năm sau
Nỗi đau còn lệ ứa

Trăng mùa xưa tròn khuyết
Tình xanh xưa vàng phai
Em hồng xưa mù biệt
Lòng xuân xưa hao gầy

Có lẽ mười năm nữa
Rong rêu tình trôi xa
Âm ba còn vọng lại
Nỗi đau vừa hôm qua

Tình xưa vàng như lá
Rụng buốt hồn sông tôi
Về đâu ngàn phương lạ 
Mà tình đau bời bời

Mà tình đau bời bời
Vết thương còn tinh khôi.

                 Lê Văn Trung

VÔ THƯỜNG

Ôi mặt đất một lần ta đã đến
Rồi một lần ta cũng bỏ ra đi
Khi ta đến ta chỉ là hạ bụi
Khi trở về là một nhúm tro bay.

Lê Văn Trung

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...