Thursday, September 17, 2020

Và Em Mùa Nguyệt Nở - Vàng phố Hội An - Về đi em! - Về ngủ giữa vườn sương - Về thăm nhà ngoại ở Túy Loan - Về tìm lại tôi - Vực thẳm

 Và Em Mùa Nguyệt Nở - Vàng phố Hội An - Về đi em! - Về ngủ giữa vườn sương - Về thăm nhà ngoại ở Túy Loan - Về tìm lại tôi - Vực thẳm


VÀ EM MÙA NGUYỆT NỞ 

Trăng bữa ấy vàng hơn màu áo của
Lụa vàng thơm hương mỏng ướp đêm quỳnh
Em bữa ấy và trăng mùa nguyệt nở
Linh hồn tôi bữa ấy chảy đầy trăng

  Lê Văn Trung

VÀNG PHỐ HỘI AN
 
Phố quanh năm phố vàng áo thu
Những con đường nhỏ nằm bên nhau
Vói tay là chạm bờ vai ấm
Chân Cẩm Kim lòng đã Chùa Cầu
 
Chèo chưa khua thuyền đã sang bờ
Sông nằm im - sông nằm như mơ
Hình như con sóng còn im ngủ
Mây soi mềm như trời giăng tơ
 
Phố trong tôi như bài học thuộc lòng
Những vỉa hè hàng quán thân quen
Có ai qua phố mà không nhớ
Bàn chân bữa trước còn thơm hương
 
Phố trong tôi như một người tình
Phố vàng thu mà lòng ngát xuân
Mười lăm năm trở về qua phố
Phố vẫn hoàng thu áo lụa vàng.
Lê Văn Trung

VỀ ĐI EM! 

Về đi em! Về đi thôi!
Nhìn mây thiên cổ cuối trời còn bay
Rồi khi tàn cuộc chơi này
Chỉ là hạt bụi tan ngoài vô biên
 
Về đi thôi về nghe em
Bỏ trần gian lại dặm nghìn phù vân
Bỏ tình bỏ bạn tri âm
Bỏ tôi ngồi giữa trăm năm cõi người
 
Về đi em mà lắng nghe
Tận trong tịch lặng bài thơ cuối cùng
Về đi em dù một lần
Gửi thiên thu lại trong phần mộ tôi
 
Mai kia góc biển chân trời
Câu kinh tiếng mõ thay lời tiễn đưa
Lê Văn Trung

VỀ NGỦ GIỮA VƯỜN SƯƠNG
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
 

Tôi về ngủ giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe con giun con dế gọi đêm tàn
Linh hồn tôi là một viền mây quạnh
Vắt ngang trời hiu hắt một màu trăng

Câu thơ cũ theo mây buồn thiên cổ
Chảy thành dòng lệ biếc xuống trần gian
Xin gọi tên một mùa thu đã vỡ
Một mùa thu thương nhớ lá thu vàng

Tôi nằm im giữa vườn sương nguyệt lạnh
Nghe bước tình xa vắng cuối bờ khuya
Em về đâu giữa đất trời u tịch
Mà trăng sao chìm mấy buổi chia lìa

Tôi về ngủ như hạt mầm trong đất
Lắng nghe đời lặng lẽ chảy lênh đênh
Em về đâu những nẻo tình rêu nhạt
Hạt mầm tôi vỡ lệ đóa hoa hồng.

Lê Văn Trung


Về Thăm Nhà Ngoại Ở Túy Loan

Nhà cũ bây giờ không người ở
Vườn hoang trơ trụi gốc mai già
Cổng khép ơ hờ chờ ai mở?
Cây khế lâu rồi không trổ hoa
 
Tôi về đứng tựa hàng hiên quạnh
Lay nỗi lòng xưa mãi lặng câm
Nhớ ngoại hay ngồi bên bục cửa
Kể chuyện năm Thìn đói cháo cơm
 
Có lẽ mùa này bông mua nở?
Chùm bông dủ dẻ vàng hương chưa?
Nhớ ôi dáng ngoại bên giàn mướp
Gió thổi bay vờn tóc bạc phơ
 
Tôi tựa lòng tôi vào nỗi nhớ
Mà gọi tôi về năm tháng xưa
Có ngoại chong đèn ngồi kể chuyện
Chuyện một đời dầu dãi nắng mưa
Lê Văn Trung

VỀ TÌM LẠI TÔI


Tôi về tìm lại tôi ngày cũ,
Quán vắng, tôi ngồi thương nhớ tôi
Tóc chiều như gió bay trong nắng
Có phải mùa xanh tôi chớm phai!
Tôi về cúi nhặt niềm quên lãng,
Chiếc lá hoàng hôn chưa kịp vàng.
Viết tiếp bài thơ còn dang dở,
Trang đời chìm nổi cõi trăm năm.
Tôi về khánh tận cả niềm tin.
Buốt lạnh đời nhau nỗi chiếu chăn.
Tôi đắp đời tôi rơm cỏ mục.
Lạc loài ngay giữa cõi nhân gian.
Tôi về tìm lại tôi, chợt thấy:
Nấm mộ ai đề tên: TUỔI THƠ
Hình như tôi lạc tôi từ đấy.
Những ước mơ tàn theo giấc mơ.

       Lê Văn Trung

VỰC THẲM

Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung (mùa dịch 2021)

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...