Xin Tình Là Quán Trọ Của Trăm Năm – Xin Trải Lòng Tôi Xuống Với Tình – Xin Uống Cho Nồng rượu Ái Ân - Xin Uống Cùng Tôi – Xuân Ca - Xuân Lòng – Yêu Người
XIN TÌNH LÀ QUÁN TRỌ CỦA TRĂM NĂM
Lòng cứ ngỡ đời vui là quán trọ
Ta ghé vào xin cạn chén cùng ai
Em, chủ quán, có chờ mong mòn mỏi
Ngồi cùng ta, em nhé, một đêm dài
Em là quán? Hay lòng em là quán
Ta giang hồ, khách lạ, bốn phương xa
Thôi hãy uống sá gì quen với lạ
Hãy quên ta, một viễn khách không nhà
Ta trăm năm hoài phí một đời thơ
Câu ái, câu ân, nghe buồn đứt ruột
Câu duyên nợ đã đành cam vụt mất
Ta giang hồ tay trắng cả tình xưa
Em là quán? Xin tình em là quán
Cho ta ngồi tạm lại một đêm vui
Cho ta thắp lòng nhau trăm ngọn nến
Sáng lung linh cho ấm cuộc tình người
Em là quán? Xin hồn em là quán
Cho ta tìm trong ký ức mù sương
Của đôi mắt thuở vàng thu đăm đắm
Thuở tình xưa vời vợi mộng hoang đường
Em là quán? Xin đời em là quán
Rót giùm ta ly rượu chảy trăm năm
Ta bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Xin tình xưa còn mãi mộng nguyên rằm.
Lê Văn Trung
XIN TRẢI LÒNG TÔI XUỐNG VỚI TÌNH
Năm mươi năm mưa ngập dòng tôi
Lòng úa theo mùa trăng tròn khuyết
Tình đau theo ngàn mây bên trời
Năm mươi năm tình vỡ chia tan
Tôi trôi theo nổi chìm cơm áo
Người trôi theo đêm khuyết nguyệt tàn
Uống hoài ly rượu đắng thiên tai
Ôm hoài dang dở từng cơn mộng
Chìm giữa nhân gian từng đêm say
Mà trăng hàm tiếu tỏa hương rằm
Năm mươi năm chập chùng quên lãng
Chuyện tình duyên tàn theo tháng năm
Nằm quạnh hiu dưới cội cây già
Nhớ thương màu nắng vàng trên áo
Nhớ thương màu phấn hồng trên thơ
Tôi nhớ tóc chiều phai sương phai
Thơ chìm trong mắt hoàng hôn tím
Thơ còn thơm hương trên bàn tay
Dẫu lòng chiều nắng đã vàng hanh
Tôi về!? Như buổi về không kịp
Cũng trải lòng tôi xuống với tình.
Lê
Văn Trung
XIN UỐNG CHO NỒNG RƯỢU
ÁI ÂN
Tình đã say từ rượu nhớ nhung
Lòng cũng say từ mắt lệ nồng
Bàn tay ân ái đan vào gió
Những sợi tơ thơm mùi quế hương
Em của mây xanh của
nắng hồng
Của mùa trăng thắm phố tình nhân
Ta say từ buổi trăng là rượu
Ta mơ từ buổi em là sương
Từ khi men chín hồng
trên môi
Em rót vào thơ giọt lệ ngời
Em chải thơ mềm lên suối lụa
Em chải hồn ta lên chơi vơi
Tình đã say từ rượu
ướp rằm
Từ men vừa chín một mùa trăng
Ta đang bơi giữa dòng trăng ngọc
Ta đang say với rượu trăng vàng
Em hát vào thơ LỜI
LẶNG IM
Em trải vào thơ áo lụa mềm
Cho men rượu thắm nồng cơn mộng
Cho ta say từ rượu ái tình.
Lê Văn Trung
XIN UỐNG CÙNG TÔI
Thôi rót tràn ly này nửa thôi
Đừng xót xa, đừng quá ngậm ngùi
Ta con tàu lạc từ thiên cổ
Tình em ga tạm một đời thôi
Uống đi, này rượu của chiêm bao
Rượu của trăm năm trắng bạc đầu
Rượu của phù hoa tan ảo mộng
Chén tình là rượu của thương đau
Uống đi, này rượu của tàn khuya
Rượu của ra đi, chẳng trở về
Rượu của tương phùng đau dòng lệ
Rượu nào không cạn chén phân ly
Ta rót cho tràn đôi dòng lệ
Thôi khóc làm chi chuyện thế gian
Hãy uống cùng ta, này cô bé
Cô của ngày xưa! Hề! Dỡ dang!
Ta rót đời ta, hề, uống cạn
Ly này hóa giải cõi vô biên
Ta cạn đời ta cùng nguyệt lặn
Ta cạn đời ta, mộng ảo huyền.
Lê Văn Trung
Xuân Ca
Lòng chớm xuân vàng men ướp mật
Tình ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để nắng mùa xanh hương biếc ngọc
Chải mềm mây lụa tóc trên vai
Tôi nghe trong gió lời chim én
Gọi những mùa xuân triệu tấm lòng
Em mở rừng hương khai suối ngọc
Thanh bình nhân loại đã rung chuông
Lòng đã mai hoa đã đào hoa
Tình ơi đàn ngân nhịp nhã ca
Mùa xuân kẻ một đường son thắm
Em trải vào thơ những lụa là
Gió réo lời xuân reo nhịp nhịp
Hoa ơi hàm tiếu đừng mãn khai
Để rượu ngàn năm còn ủ mật
Thanh bình nhân loại ngát hương say.
Lê Văn Trung
Xuân Lòng
Lòng đã vàng mai từ cuối chạp
Tình chưa hàm tiếu đợi xuân về
Em, con chim én phương trời cũ
Vỗ cánh bay hoài trong giấc mơ
Lòng
đã trầm hương, đàn nhã nhạc
Câu thơ nhuộm thắm nhụy hương người
Có đôi bướm nhỏ vờn trong gió
Cứ hỏi thầm nhau chuyện lứa đôi
Lòng đã say nồng men rượu ngọt
Xin rót đầy trăng nguyệt ướm rằm
Đôi mắt tình như sương tuyết ngọc
Xuân về giăng thắm lụa vàng ươm
Em - hoa từ độ thầm khai nhụy
Em - trăng từ buổi lòng chớm xuân
Mà tôi vàng quá mùa đang chín
Như má thơm hương nụ phấn hồng.
Lê Văn Trung
Yêu Người
Yêu người yêu cả niềm đau
Yêu từng giọt lệ ướp nhàu trang kinh
Yêu
người yêu nỗi nhớ quên
Bỏ trần gian lại một mình tôi đi
Yêu người vô lượng từ bi
Xin cho tôi sáng vầng khuya trăng người
Xin cho tôi nhìn thấy tôi
Ngồi phơi lá úa mộng đời quạnh hiu
Yêu người yêu cả niềm đau
Yêu từng sợi tóc buộc vào nhân duyên
Yêu từng tiếng mỏ hồi chuông
Vẳng trong tâm thức giọt buồn rụng theo.
Lê Văn Trung
No comments:
Post a Comment