Thursday, September 17, 2020

Xa lạ - Xa Vắng - Xa Vắng Một Mùa Thu – Xin Còn Giữ Lại - Xin Đừng Đánh Thức Giấc Mơ Của Tôi – Xin Đừng Quên – Xin Mời Chén Rượu Đời Ta - Xin Một Lần Sau Cuối

 Xa lạ - Xa Vắng - Xa Vắng Một Mùa Thu – Xin Còn Giữ Lại - Xin Đừng Đánh Thức Giấc Mơ Của Tôi – Xin Đừng Quên – Xin Mời Chén Rượu Đời Ta - Xin Một Lần Sau Cuối

Xa Lạ 


Đôi khi dừng lại bên đường
Nhìn thiên hạ giữa phố phường ngược xuôi
Thấy ta lạ lẫm trong người
Thấy tình em cũng xa xôi nghìn trùng
Lê Văn Trung


XA VẮNG

Thu về chưa? Sao lòng như sương
Nắng có vàng cho sương tỏa hương
Cho tình phiêu lãng nghìn năm cũ
Cũng nở thiên thu những đóa buồn

Thu không về, sao lòng heo may
Sao xôn xao một nỗi tình hoài
Sao phố buồn im chùng câu hát
Sao mềm bàn chân trên rêu phai

Thu về không? Hẹn đêm chưa tàn
Em về đâu mà ngày chưa sang
Ai buông câu hát ngoài hiên vắng
Hay tiếng sầu tôi vừa thở than

Hay tiếng đàn ai chùng nốt lặng
Hồn thu quạnh quẽ ở phương này
Hay tình em cũng chừng xa vắng
Hay thơ buồn như một cơn say!?
                          (Lê Văn Trung)


XA VẮNG MỘT MÙA THU

(Thơ cho Cõi Lặng Im)

Mùa đã cạn, sen đã tàn, em ạ
Mà màu thu còn biếc cuối chân trời
Gió ru mãi những lời buồn trên lá
Lá chưa vàng từ buổi áo chưa phai

Tôi lặng nghe trái tim mình xa vắng
Như lời Hẹn Hò em hát thuở tình xa
Mùa đã cạn, đã phai dòng lệ thắm
Mùa đã chìm trong nỗi nhớ phôi pha

Tôi chờ đợi, năm mươi năm chờ đợi
Cũng muộn màng, dang dở, chuyến tàu khuya
Mùa đã cạn, dòng sông xưa đã cạn
Mùa thu ai mòn mỏi giấc mơ gầy

Con bướm nhỏ nhớ vàng thu ướp nắng
Đôi cánh buồn rụng xuống giữa cơn mơ
Và lòng tôi như một dòng sương lặng
Nhớ mùa thu hun hút cõi xa mờ

Mùa đã cạn, cánh sen vàng cuối hạ
Tôi ngỡ mùa thu em vàng áo lụa bay về
Tôi ngỡ hồ thu em sóng tràn nỗi nhớ
Vỗ bờ tôi xao xác những câu thơ.

                                 Lê Văn Trung


XIN CÒN GIỮ LẠI

Tôi dẫu biết một ngày kia em sẽ
Bỏ cuộc tình, quên hết chuyện trăm năm
Bỏ mình tôi một phương buồn quạnh quẽ
Bỏ mùa thu vời vợi thuở hoang đường

Tôi như nắng như mưa bốn mùa gió bão
Như dòng sông không chở nổi một con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như cánh chim bạt ngàn réo gọi giữa mông mênh

Tôi như cỏ như cây ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích cuộc tình em

Tôi dẫu biết một ngày kia tôi sẽ
Bên đường chiều tưởng niệm một hồn thu
Tôi sẽ thắp tình tôi trăm ngọn nến
Lời nguyện cầu vĩnh cửu cuộc tình đau

Thôi em ạ, trăm nẻo người chia biệt
Ta còn nhau một giấc mộng hoang đường
Xin giữ lại giọt lệ ngời trong mắt
Đóa tình xưa muôn kiếp vẫn nồng hương.

Lê Văn Trung

 

XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC GIẤC MƠ CỦA TÔI

Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng
Nước sẽ xóa đi
Sóng sẽ cuốn trôi

Nhưng người đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Đừng đánh thức giấc mơ loài dã tràng

Trên bờ cát này tôi sẽ xây những lâu đài
Nơi tình yêu tôi trú ngụ
Nơi linh hồn tôi trú ngụ
Nơi máu xương tôi tan hòa cùng nước cùng sóng cùng đại dương bao la

Tôi sẽ miệt mài xây những lâu đài cát
Bằng giấc mơ mầu nhiệm về hạnh phúc và khổ đau về sự vĩnh hằng
Với ngàn nỗi khát khao cháy bỏng trong lòng
Với vạn nỗi hoài mong về một mối tình vĩnh cửu
Bằng trái tim tôi - bằng nguồn cứu rỗi
Bằng hồng ân linh hiển của đấng quyền năng

Xin đừng đánh thức giấc mơ tôi
Tôi chỉ là những hạt sương
Chỉ là những hạt sương trên áo chiều vàng thắm
Chỉ là những hạt sương trong mắt người thăm thẳm

Xin đừng đánh thức giấc mơ của tôi
Giấc mơ loài dã tràng.

                    Lê Văn Trung

 

XIN ĐỪNG QUÊN


 xin đem những cái vô thường
vào trong cái có vĩnh hằng giùm tôi
và đem lời nói đầu môi
vào trong tim óc thành lời trăm năm

xin đừng mai có mốt không
nắng mưa bất chợt đau lòng cỏ cây
cũng đừng đi gió về mây
nhớ ngày hôm trước quên ngày hôm sau

xin đem cái thuở ban đầu
vào trong bất tuyệt nhiệm mầu đời tôi
xin đừng một cõi đôi nơi
ngồi mơ kẻ Bắc nhớ người phương Nam

đời như một một giọt rượu buồn
rót vào trời đất những dòng thiên thu
một mai biển mịt sông mù
em đừng quên lửa ngục tù đời ta
Lê Văn Trung
Ngày Giáp Thân năm Tân Tỵ mồng bốn tháng chạp

 

XIN MỜI CHÉN RƯỢU ĐỜI TA


Rót chén nữa, đây là ly- tuyệt- tửu
Ta mời ta như viễn khách không nhà
Ta mời ta như mời tên lãng tử
Năm mươi năm chìm nổi một đời thơ

Rót chén nữa, đây là ly- biệt- xứ
Ta mời ngươi như kẻ thiếu quê hương
Hãy uống cạn, cạn cho vừa ly vỡ
Ly vỡ rồi người còn với hư không

Rót chén nữa, đây là ly- hồi- tưởng
Đạn bom nào bùng vỡ trái tim ta
Viên đạn nào ghim vào từng cơn mộng
Cháy vào ta từng ngọn lửa quê nhà

Rót chén nữa, đây là ly- ân - huệ
Cám ơn người dang dỡ cuộc trăm năm
Ta triền miên trong suốt dòng dâu bể
Chuyện tình duyên đâu dễ chuyện đá vàng

Rót chén nữa, đây là ly- tình- muộn
Xin cùng ta uống cạn chén sau cùng
Ta dẫu biết vạn mùa thu ảo tưởng
Tình sẽ vàng trôi suốt một mùa đông.

                               Lê Văn Trung 

XIN MỘT LẦN SAU CUỐI

Xin rót cạn chén đời ta lần cuối
Tạ ơn người, tạ lỗi với trăm năm
Men rượu chảy như một lời thống hối
Câu kinh buồn là lệ buổi chia tan

Xin nhuốm lại đóm lửa chiều xưa cũ
Sợ hoàng hôn về lạnh giá, sương giăng
Ta cắm nhành hoa lên bình tim vỡ
Dấu tình xưa còn liệm kín mùi hương
 

Sông người ơi, xin chậm dòng mê mãi
Đừng miên man vỗ động sóng chân cầu
Ta rong rêu bám xanh hồn đá sỏi
Sợ vô cùng con nước cuốn trôi mau

Xin uống cạn chén đời nhau lần cuối
Rượu hoàng hôn vừa nhuộm bóng mây chiều
Em có thấy mặt trời bên vách núi
Còn rực ngời trên mỏm đá cheo leo.

                              Lê Văn Trung 

No comments:

Post a Comment

Đường cũ người xưa

  Đường Cũ Người Xưa Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa Nhưng rồi có một người không trở lại Vẫn m...