Friday, December 25, 2020

Cảm nhận: Thơ và lời ca nguyện - Võ Chân Cửu

 

THƠ VÀ LỜI CA NGUYỆN 

                                  Võ Chân Cửu - 2013


Những bài thơ tình cùng dẫn tôi về với một rẻo đất nhỏ của xứ B’Lao hôm nay.

Tại “thành phố của tình yêu” có một Hội dòng Mến Thánh Giá Đà Lạt. Soeur Hường hai năm nay đã một mình xuống ấp Thanh Xuân 1 ở xã Lộc Thanh, Bảo Lộc tìm được khu đất sang nhượng để lập thêm một nơi “Nuôi các em bé mồ côi, các em bị bỏ rơi”. Cơ sở nằm trong một khu vườn cà phê.  Bàn tay mẹ Maria như đang xoa dịu những tâm hồn khổ đau. Soeur Hường thu hút được nhiều nữ tình nguyện vào chung mái ấm.


Từ vài trẻ bị bỏ rơi nhặt được, đến nay, chỉ sau hai năm, Soeur và các cô đang nuôi dưỡng thường xuyên bốn mươi cháu có tuổi đời từ sơ sinh đến ba tuổi. Có những hài nhi vốn bị vứt bỏ trước cửa bệnh viện, trước hố xí công cộng hay mái hiên nhà xa lạ. Khó tin trong thời buổi tính thiện ngày càng giảm như lúc này, các Soeur và những nữ tình nguyện đã tự đến các bệnh viện, phòng khám thai tìm những cô gái chửa hoang khuyên đừng phá thai nữa, hãy về sống trong Mái Ấm, sẽ được nuôi dưỡng miễn phí chờ ngày sinh. Có chị sau khi sinh xong đã gửi con cho Mái Ấm và ra đi, yên tâm “làm lại cuộc đời”.  Nhiều chị tình nguyện ở lại để chăm sóc cho các cháu bơ vơ, không thèm tính tới chuyện chồng con nữa.  Số hoang thai mới nạo, sinh ra bị vứ bỏ vẫn ngày càng nhiều.  Vài người dân trong ấp như bác Hoan khi rảnh, lại sáng sáng, chiều chiều đi tìm nhặt các mầm thai về cho Mái Ấm chôn cất. Khu vườn nhà nuôi các cháu khá chật, Soeur Hường lại đứng ra xin mua thêm một mảnh đất bằng, làm nghĩa trang cho thai nhi. Nấm mộ lớn chỉ bằng viên gạch thẻ.  Hai năm qua đã lấp hơn 4.000 mộ.  Những sinh linh bé bỏng đang vô tư nô đùa trên cành cây ngọn cỏ của khu vườn nghĩa trang thai nhi vô thừa nhận.

GIỜ THÁNH TẨY

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp.
Có các em lùa mây trắng làm hoa
Anh về đứng trên mỏm đá này
Tay các em là rừng
Tóc các em là cỏ
Hãy nghe anh hát – tên ca sĩ cuồng điên
Hát nghêu ngao như một người du mục
Hãy thắp giùm anh những vì sao
Khi gió đã băng qua triền núi biếc
Khi thiên nhiên đã phủ kín hồn anh
Ôi các em
Hãy đứng vòng quanh anh
Tung hoa lên trong giờ thánh lễ
Anh sẽ tặng các em những vòng kim cương
Làm bằng thơ tinh huyết
 
Ngày mai anh sẽ về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và buồn bã
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những phiền muộn của các em
Hãy rửa sạch những hạt bụi trên bàn chân cẩm thạch
Những âu lo trên đôi mắt sao ngời
Để chúng ta được thánh tẩy
Đợi giờ phục sinh
 
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em nắm tay nhau khiêu vũ
Các em khiêu vũ trên hồn anh
Anh hát nghêu ngao những bài du mục
Các em hãy tung hoa trong giờ thánh lễ
Các em tung hoa lên hồn anh
Ôi các em
Tâm hồn anh là một chùm hoa trắng
Hãy khiêu vũ nữa đi
Hãy hát lên nữa đi
Các em thấy không anh đứng trên mỏm đá này
Đôi tay dang ra trong lời thuyết giáo
Anh sẽ hát với các em
Những bài ngợi ca thiên nhiên
Ngợi ca các em
Những thiên thần bé nhỏ
Có trái tim bằng mây
Và tâm hồn bằng gió
Lòng các em là bầu trời nguyệt bạch
Tay các em là suối ngọc tuyền
 
Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những muộn phiền đời em
Chúng ta sắp đến giờ thánh tẩy.
                         Lê Văn Trung


Bài thơ trên của tác giả Lê Văn Trung hình như đã từng in trên tạp chí Văn vào khoảng 1974.  Năm 1972 khi in xong tập thơ đầu tay “Tinh Sương”, tôi mang sách ra Huế phát hành, và đã tìm gặp anh tận nhà.  Hồi đó, sau khi học Đại Học Sư Phạm, Lê Văn Trung ở lại Huế đi dạy.  Anh quê ở Quảng Nam, sau 1975 lại tự thân làm một cuộc trường chinh về hướng Nam kiếm đất sống vì không còn được tiếp tục dạy học.  Qua B’Lao lúc đó anh để lại bài thơ tặng hai người làm thơ nơi đây:


CHIỀU B’LAO

(Tặng Nguyễn Đức Sơn, Hoàng Ngọc Châu)

 
Đìu hiu chiều lạnh sương mù
Vắng hoe phố chợ âm u bóng rừng
Tiếng người về muộn qua nương
Bờ lau nhòe nhoẹt con đường loanh quanh
 
Nhà ai vàng vọt ánh đèn
Có soi ấm được chút tình xa xôi
                                  (Năm 1976)


Cuối cùng, Lê Văn Trung đã đến và dừng chận để lập vườn rẫy tại Long Khánh, miền đất đỏ tiếp giáp vùng Đồng Nai Thượng.  Cả hai bài thơ trên được anh tập họp để in trong tập “Cát Bụi Phận Người”.  Tập thơ in theo hình thức liên kết với nhà xuất bản Văn Nghệ, không để giá bán.

Bài “Giờ Thánh Tẩy” của Lê Văn Trung như lời tiên tri tâm nguyện mà tác giả dành cho khu Mái Ấm Tin Thác hôm nay.

Làm dịu nỗi đau trần thế.

Soeur Hường nói: Trước khi đến B’Lao, tôi có dấu hiệu bị bệnh ung thư, nhưng nay, sau hai năm, xét nghiệm lại, không còn bệnh nữa. Có lẽ linh hồn các cháu đã ấm cúng quây quần bên Đức Mẹ làm tôi hết bệnh.

Nhà văn Trần Quang Ngân của đất Bảo Lộc lại đưa tôi đén thăm các cháu mồ côi bơ vơ đang được nuôi dưỡng ở Ni tự Bảo Quang ở dưới chân núi Đại Bình. Sư cô trụ trì kể chuyện về một gia đình bất hạnh.  Khi mới từ Bắc vào đây lập nghiệp, họ có ba đứa con gái mới một, ba và bốn tuổi.  Khi đó người chồng bị bệnh nghiện rượu và ung thư gan, sắp chết.  Một ngày nọ người mẹ trên đường ra chợ bán rau, đã bị xe tông, chết. Nhóm từ thiện mang tên Thiện Lạc do anh Ngân đứng đầu đến chùa Bảo Quang ngỏ ý xin nhà chùa nhận nuôi ba cháu bơ vơ.  Bất ngờ là phía gia đình người chồng khi nghe tin đã vào và có dự định sau khi nhận khoảng bồi thường tai nạn sẽ đem các cháu về Bắc.  Ni sư tụng kinh cho người mẹ quá vãng và cầu xin Phật Quan Thế Âm cứu nạn các cháu.  Thật bất ngờ là ngày hôm sau, các thân nhân lại đồng ý giao quyền bảo trợ các cháu cho nhóm Thiện Lạc.

Dưới mái chùa, các bé hôm nay đều đã cắp sách đến trường, và biết tụng kinh Phật, ngồi thiền.  Anh Ngân bày tỏ:

-        Mong có nhiều tác phẩm viết về nỗi bất hạnh của con người.

Có lẽ đây cũng là tâm nguyện của các nhà văn, nhà thơ.

 

No comments:

Post a Comment

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...