Ở đây nắng trải vàng như lụa
Sao chẳng ai về phơi áo hoa
Có con chim hót trong vòm lá
Làm rơi giọt nắng xuống trang thơ
Ở đây trời xanh như ngọc diệp
Sao chẳng ai về nhuộm tóc mây
Có đôi bướm trắng vờn trong gió
Làm vương nhè nhẹ phấn hoa bay
Trời lên cao trời trong thật trong
Sao chẳng ai về tô thêm môi hồng
Có loài hoa nở mùa xuân trước
Mà sắc hương còn vương trong lòng
Không ai về ngắm sen vào hạ
Ngắm nắng vườn xanh mặc áo vàng
Ngắm thơ tôi nở muôn ngàn đóa
Ngàn đóa cho người đã tỏa hương
Lê Văn Trung 2022
NGỦ TRỌ VEN ĐƯỜNG
Ngủ đi con!
Ngủ cho yên!
Mà mơ thấy cỏ màu xanh da trời
Đừng khóc nhe!
Hãy mỉm cười!
Lẽ nào tình đất nghĩa trời ly tan?
Bấu vào vai mẹ đi con
Bấu cho thật chặt nghĩ còn có nhau
Ở?
Giờ biết ở đâu?
Về?
Thì sông rộng gãy cầu tai ương!
Mẹ ru con ngủ ven đường
Buồn nghe hai tiếng Quê Hương quặn lòng.
Lê Văn Trung
Người Đi
Mai người đi trên những toa tàu
Có đầu tàu nhả khói lên cao
Mỏng manh như một bàn tay ảo
Đã vẫy chào nhau tự kiếp nào
Nắng mai chìm lạnh trong sương giăng
Có phiến mây chiều trôi rất thấp
Có gió vương trên sợi tóc buồn
Suối tiễn người suối chảy nôn nao
Có thấy hồn tôi như đá cuội
Nằm quá đìu hiu dưới vực sầu
Có bao giờ nhớ một sân ga
Tôi thắp hoàng hôn chờ đợi mãi
Đóm lửa tình duyên cũng nhạt nhòa.
Lê Văn Trung
1.
Khi ta viết là khi ta đang thở
Từng nhịp buồn hiu hắt chốn nhân gian
Và ta viết là mở đường sinh tử
Cửa thiên thu lồng lộng cõi thiên đàng
Dù em đã từng nhát sầu lạnh buốt
Chém vào tim tình cạn máu khô dòng
Dù em đã , QUÊN ĐI , là vĩnh biệt
Ta còn thơ chảy suốt giữa hư không.
2.
Khi ta biết trăm ngàn lần không thể
Vượt chính mình đạt thấu cõi vô biên
Thôi đành vậy ta còn đôi nhịp thở
Để thơ ta trọn vẹn với ân tình
Khi ta biết muôn đời là rơm cỏ
Xác thân này xin bón cõi trăm năm
Tình em sẽ bên mộ sầu rực rỡ
Nở cùng ta, em nhé, triệu bông bồng.
3.
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
Lê Văn Trung
* Trong một thế giới mà không gian chúng ta đang sống
Được che chắn bởi những vách ngăn vô hình
Những vách ngăn không tên
Những vách ngăn không hình thù
Những vách ngăn không màu sắc
Những vách ngăn xuyên suốt
Ta chẳng thấy gi
Về mọi phía
Quanh ta
* Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của em
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của những vì sao đang vỡ
Tôi có thể đã nghe tiếng thở dài
Của loài người
Đang chảy ra
Từ trái tim tôi
* Nhưng những vách ngăn vô hình
Đã ngăn tôi nhìn thấy em
Không nhìn thấy những vi sao đang vỡ
Không nhìn thấy đồng loại tôi đang tức tưởi
Cho dù
Tiếng thở dài chảy ra từ dòng máu trái tim tôi
* Tôi cũng đã nghe tiếng cựa mình của dòng sông oằn qua giông bão sóng dội vào bờ đá vỡ tràn
Tôi cũng đã nghe tiếng chiếc lá chưa kịp úa vàng đã rơi trong đêm tối
* Và tôi đã nghe tiếng ai đó bị va đập vào những vách ngăn vô hình
Không lối thoát
Tiếng chuông đồng - hồ - hủy - diệt
Đã gõ
Giờ - Thứ - Hai - Mươi - Lăm. (*)
Lê Văn Trung
Viết giữa mùa đại dịch
(*) Giờ Thứ Hai Mươi Lăm
(La Vingt - cinquieme Heure)
Tác phẩm tiểu thuyết của nhà văn Constantin Virgil Gheorghiu
***
THI SỸ LÀ KẺ LÀM CHO BẠN SAU KHI ĐỌC THƠ CỦA Y
CẢM THẤY RẰNG NHỮNG VẦN THƠ HAY NHẤT CỦA Y
CHƯA ĐƯỢC VIẾT RA
KHALIL GIBRAN
Rồi gió mùa thu cũng lạnh vàng
Sương đã mờ giăng buổi chớm đông
Người quàng khăn lạnh quanh câu hát
Vạt nắng buồn như dòng lệ tàn
Rồi cũng mình tôi một bến sông
Từng con nước chảy quạnh qua lòng
Lá mùa xưa rụng vào thương nhớ
Rêu úa thềm mơ từng dấu chân
Tình đã tàn thu, tình chớm đông
Mai người về tay vịn cành sương
Tay đan sợi tóc vào quên lãng
Tay níu hoàng hôn chạm nỗi buồn.
Lê Văn Trung
Nụ Tình Nguyên Xuân
No comments:
Post a Comment