DẶM TRƯỜNG
Đành quên từ buổi đang rằmMà nghe thương quá nỗi thầm lặng đêm
Đành xa từ buổi kiếm tìm
Nhớ con đường úa rêu mềm bước chân
Gió phù hoa!
Mây phù vân!
Mang về đâu hạt bụi trần gian tôi?
Đưa nhau qua những lở bồi
Thương dòng sông nỗi đầy vơi vô thường
Người cố quân!
Kẻ hà phương?
Lạc nhau từ vạn dặm trường tìm nhau.
Lê Văn Trung
2023
ĐÊM SÀI GÒN VƯỢT CẠN
Mai mẹ bồng con về quê ngoại
Mai cha cõng con vượt dốc đèo
Sài Gòn khuya sâu đêm vượt cạn
Ngủ đi! Đừng khóc nữa, con yêu!
Này đây nước mắt là dòng sữa
Con uống đi nào! Đêm sẽ qua
Ngày mai ta phải về, con nhé
Có thể, sau cùng, một chuyến xe?
Có thể!
Bàn tay chưa kịp nắm
Níu gọi ân tình
Buổi nhiễu nhương
Cố giữ cho nhau từng hơi ấm
Dẫu về hay ở, cũng thêm buồn
Sài Gòn sâu lắng từng hơi thở
Con ngủ đi nào! Đêm cũng qua
Cánh cửa quê nhà!
Ai sẽ mở?
Chờ người trở lại tự phương xa!
Lê Văn Trung
DỖ DÀNH TƯƠNG LAI
Thơ Cuồng Lưu
Mẹ sáng tinh sương ngoài đồng nội vắng
Cha đêm mưa dầm trên núi hoang vu
Ngày có bom rơi xuống vườn lúa chin
Đêm có giao tranh máu đỏ mịt mù
Mẹ hát ru con đong đầy thương mến
Cha đợi chờ con ở cuối tương lai
Thương mến tháng năm khô dần nước mắt
Đợi chờ lớn khôn con sống lạc loài
Mẹ dỗ dành con giấc nồng sớm tối
Cha mớm cho con từng giọt mồ hôi
Sớm tối mắt con nhìn trời vẫn thấy
Một đời tai ương vây phủ quanh người
Mẹ bước ra sông nhìn dòng nước chảy
Cha lên rừng sâu ngắm đá cuội mòn
Nước chảy từ bao nhiêu ngàn thế kỷ
Đời mẹ đời cha vẫn hoài tối tăm
Mẹ đứng bên nôi nhìn con đã ngủ
Mẹ lên đồi cao xây một nấm mồ
Cha đến bên con nhìn đôi mắt mở
Cha xuống đồn xa tìm một lá cờ
Mẹ hỏi, bao giờ con trai yêu dấu
Khôn lớn nên người con biết yêu thương
Hãy lên đồi cao ngồi xem lửa cháy
Lửa đỏ điêu tàn trên khắp quê hương
Cha hỏi bao giờ con trai yêu dấu
Con biết buồn vui trong cõi tình người
Con nhớ dừng tay khi cờ đỏ máu
Lịch sử đau buồn ơi Việt Nam ơi
Con ngủ vùi quên mẹ ru miệt mài
Có lời chia buồn ở cuối tương lai
Mai con lớn khôn cha đừng buồn tủi
Mai con lớn khôn con sống lạc loài
Lê văn Trung
Mẹ sáng tinh sương ngoài đồng nội vắng
Cha đêm mưa dầm trên núi hoang vu
Ngày có bom rơi xuống vườn lúa chin
Đêm có giao tranh máu đỏ mịt mù
Mẹ hát ru con đong đầy thương mến
Cha đợi chờ con ở cuối tương lai
Thương mến tháng năm khô dần nước mắt
Đợi chờ lớn khôn con sống lạc loài
Mẹ dỗ dành con giấc nồng sớm tối
Cha mớm cho con từng giọt mồ hôi
Sớm tối mắt con nhìn trời vẫn thấy
Một đời tai ương vây phủ quanh người
Mẹ bước ra sông nhìn dòng nước chảy
Cha lên rừng sâu ngắm đá cuội mòn
Nước chảy từ bao nhiêu ngàn thế kỷ
Đời mẹ đời cha vẫn hoài tối tăm
Mẹ đứng bên nôi nhìn con đã ngủ
Mẹ lên đồi cao xây một nấm mồ
Cha đến bên con nhìn đôi mắt mở
Cha xuống đồn xa tìm một lá cờ
Mẹ hỏi, bao giờ con trai yêu dấu
Khôn lớn nên người con biết yêu thương
Hãy lên đồi cao ngồi xem lửa cháy
Lửa đỏ điêu tàn trên khắp quê hương
Cha hỏi bao giờ con trai yêu dấu
Con biết buồn vui trong cõi tình người
Con nhớ dừng tay khi cờ đỏ máu
Lịch sử đau buồn ơi Việt Nam ơi
Con ngủ vùi quên mẹ ru miệt mài
Có lời chia buồn ở cuối tương lai
Mai con lớn khôn cha đừng buồn tủi
Mai con lớn khôn con sống lạc loài
Lê văn Trung
ĐỜI NHƯ NGỌN SÓNG
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Vỗ buồn vào bờ bãi hoang vu
Còn hơn bèo bọt trôi đi mãi
Cuối cõi nhân gian vẫn mịt mù
Ta vỗ bờ ta nghe tiếng vọng
Tiền kiếp ta về khóc dưới trăng
Ta vỗ bờ em nghe lá rụng
Bên mộ đời ta lạnh chỗ nằm
Ta vỗ bờ lau bông trắng xóa
Thiên địa càn khôn cũng bạc đầu
Ta vỗ triền dâu xanh biếc lá
Thương hải còn đau chuyện bể dâu
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Để biết ngàn năm chuyện lở bồi
Vỗ mãi lòng chưa tàn cơn mộng
Bao giờ bèo bọt sẽ ngừng trôi???
Lê Văn Trung
Vỗ buồn vào bờ bãi hoang vu
Còn hơn bèo bọt trôi đi mãi
Cuối cõi nhân gian vẫn mịt mù
Ta vỗ bờ ta nghe tiếng vọng
Tiền kiếp ta về khóc dưới trăng
Ta vỗ bờ em nghe lá rụng
Bên mộ đời ta lạnh chỗ nằm
Ta vỗ bờ lau bông trắng xóa
Thiên địa càn khôn cũng bạc đầu
Ta vỗ triền dâu xanh biếc lá
Thương hải còn đau chuyện bể dâu
Thà ví đời ta như ngọn sóng
Để biết ngàn năm chuyện lở bồi
Vỗ mãi lòng chưa tàn cơn mộng
Bao giờ bèo bọt sẽ ngừng trôi???
Lê Văn Trung
ĐỒI TRĂNG
Em ngàn năm biển lặng
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20
Mà hồn tôi bão giông
Tan theo từng ngọn sóng
Rồi chìm vào mênh mông
Em đồi trăng vằng vặc
Tôi sỏi đá lòng khe
Lạnh căm dòng nước cạn
Khuất chìm vào cơn mơ
Em một trời mây trắng
Bay về đâu về đâu
Tôi giọt sương thầm lặng
Tan dần trong chiêm bao
Em rực ngời nắng lụa
Tôi một đời heo may
Trăm năm tình lá úa
Còn chờ ai chờ ai
Rồi một hôm biển động
Rồi đồi trăng ươm rằm
Rồi mây về giăng kín
Nắng lụa em vừa hương
Và hồn tôi từ đó
Tinh khôi từng giọt sương
Lê Văn Trung 11. 08. 20
Dòng Sông Em
Em là một dòng sông
Chảy qua tôi ghềnh đá
Em mơ trời biển lạ
Tôi nhìn tôi xói mòn
Em là một dòng sông
Tôi hai bờ bồi lở
Em miệt mài sóng vỗ
Nỗi đau tôi không cùng
Em là một dòng sông
Bọt bèo tôi lênh đênh
Sông em là LÃNG QUÊN
Tôi chìm sâu đáy vực
Em là một dòng sông
Dòng sông em chảy mãi
Tôi một mình ở lại
Chờ suốt cuộc trăm năm.
Lê Văn Trung
Chảy qua tôi ghềnh đá
Em mơ trời biển lạ
Tôi nhìn tôi xói mòn
Tôi hai bờ bồi lở
Em miệt mài sóng vỗ
Nỗi đau tôi không cùng
Bọt bèo tôi lênh đênh
Sông em là LÃNG QUÊN
Tôi chìm sâu đáy vực
Dòng sông em chảy mãi
Tôi một mình ở lại
Chờ suốt cuộc trăm năm.
Lê Văn Trung
DÒNG XƯA BẾN CŨ
Quê cũ lâu rồi không trở lại
Sông Thu ngày ấy nước còn xanh?
Sóng còn vỗ nhịp sầu thiên cổ
Vào nỗi lòng mơ chuyện thái bình
Ai có ngang qua cầu Vĩnh Điện
Dong thuyền ngược nước về Phú Đa
Bến đò xưa có còn neo đậu
Hỏi kẻ tha hương có nhớ nhà?
Ai gửi cơn mơ về phố Hội
Mà xao xác sóng nước sông Hoài
Rặng liễu vi vu hồn Cửa Đại
Nghe buồn hun hút gió thiên tai
Lâu quá không về chừng lãng quên
Dòng xưa bến cũ nhớ ta chăng
Theo sóng sông Hàn xuôi ra biển
Có bóng ta như nhánh lục bình.
Lê Văn Trung
Tháng Tư. 2021
No comments:
Post a Comment