MẶT TRỜI, BÓNG TỐI VÀ TÔI
Có tiếng ai đó đã khóc rên
Trong đám tang mặt trời mùa đông
Người linh mục già cầu nguyện
Niềm tin thâm chùng lời Thánh ca hiu hắt
Mặt trời sẽ được chôn
Bên triền núi phía tây
Khi bóng tối của học thuyết
Phủ trùm lên mộ huyệt
Chúng ta sẽ trở về
Nơi hố thẳm vĩnh cửu
Tôi đã băng qua sa mạc cõi đời mình như con lạc đà băng qua sa mạc bỏng cháy
Kiêu hãnh với niềm cô đơn thầm lặng
Niềm cô đơn băng giá ân phúc của tình yêu bất tuyệt
Trên những con đường rực lửa đam mê
Máu xương tôi bừng cháy niềm khát vọng sau cùng
Tôi vẫn mong có một ngày
Trên cánh đồng khô cháy đời tôi
Các em sẽ quay về
Như đã từng ba mươi năm trước
Lang thang những giọt nước mắt
Rạng ngời đam mê
Run run những vòng tay gọi
Cháy bỏng cuồng si
Sắc hương xưa dù nhuốm sương chiều
Vẫn còn vọng muôn lời thu réo gọi
Các em sẽ quay về
Như một thời thanh xuân thơ dại
Áo hồng áo đỏ nhuộm hồn tôi
Các em về
Như một thời
Ong bướm xôn xao
Hoa vườn tôi muôn sắc muôn màu
Thơ tôi chảy những dòng tinh khiết nhất
Tôi vẫn mong các em về
Dù trên cánh đồng khô cháy đời tôi
Mênh mang chiều cô độc
Một mặt trời rụng xuống cõi hư không
Hãy nói cho em nghe vì đâu mặt trời không mọc sáng nay?
Hỡi tình yêu bất hạnh của em
Nỗi đớn đau và niềm hoan lạc của em
Hãy nói đi anh
Hãy trả lời đi anh
Vì đâu mặt trời không mọc sáng nay?
Từ trong trái tim bé nhỏ úa tàn của anh
Ai đã rung chuông
Báo tin về cái chết của một thi sĩ
“Cây khế đồi xưa” khóc chịu tang
(Vĩnh biệt Phạm Công Thiện)
Em thức dậy như mặt trời mùa đông ngái ngủ
Tôi con chim nhỏ ngây ngô hót mừng
Trong vườn tôi, những cụm hoa hồng dại
Đã trở mình tỏa nhẹ mầu nhiệm hương
Tôi như con dế khản tình gọi mãi
Tôi đóng băng với nỗi buồn trắng xóa
Đêm hôn mê tôi nằm nghe tiếng chuông gọi mặt trời
Tôi gọi em
Gọi tên em
Hỡi Alice!
Alice!
Alice!
Tôi sẽ vẽ một cành hoa lên mặt trời buổi sáng
Trên miền đất quạnh hiu em đi qua
Tỏa ngát mùi hương cứu rỗi
Hỡi người nữ con gái của Eva
Vinh danh nỗi khổ đau kiếm tìm hạnh phúc
Tụng ca niềm cô đơn như ân huệ hiển linh
Tôi sẽ dựng lên nơi đây
Cây thập giá kiêu hãnh của kiếp người
Trên miền đất quạnh hiu em đi qua
Một bông hoa vừa nở
Tôi sẽ cháy với cơn bão mặt trời
Khói bụi bốc lên sương mù khô
Không còn gì
Trên cánh đồng nhân gian
Sự hủy diệt như một ân huệ sau cùng
Trong cơn hấp hối của đức tin
Tro bụi tôi xin hãy rãi lên miền đất khổ đau
Giọt nước mắt nhục nhằn nhỏ xuống
Cho bây giờ
Cho mai sau
Hỡi nô lệ của tội ác!
Ai đó đã thắp một ngọn nến leo lắt
Soi rọi vào nỗi cô đơn đã bắt đầu mưng mủ
Trong trái tim của NGƯỜI
Thánh đường lặng im như nghĩa trang
Lão bộc giờ ngồi khóc dưới gác chuông
Chúng ta đã sa hỏa ngục trước giờ phán xét
Chúng ta đã bị hủy diệt trước giờ chuộc tội
Chỉ còn NGƯỜI
Với nỗi cô đơn đã bắt đầu mưng mủ
Niềm kiêu hãnh nào đã rã băng
Trong quyền năng của NGƯỜI
Em,
Người nữ tu đang ngồi bên mộ huyệt
Khâm liệm niềm cô đơn băng giá của kiếp người
Cất lên lời Thánh ca buồn
Trong bóng tối của đức tin
Đừng bỏ em một mình
Dù-ở-nơi-đâu-dù-ở-nơi-đâu
Trong quyền năng của NGƯỜI
Chỉ còn lại mình em thôi
Hỡi Alice!
Trên miền đất hoang vắng quạnh hiu này
Mặt trời đã chết
Những pháo đài được xây bằng sọ người
Và tội ác đã nhuộm bằng máu chảy màu biển
Ôi em đang nguyện cầu
Đấng quyền năng sẽ tới
Thắp lại cho em một mặt trời
Trong trái tim bé nhỏ yếu hèn
Đang phủ kín bóng đêm
Mẹ Nằm Nghe Gió Mùa Đông
Mẹ nằm nghe gió mùa đông
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung
Mẹ nằm nghe gió mùa đông
Thổi qua nghìn nỗi đục trong kiếp người
An nhiên mẹ nhoẽn miệng cười
Thiêng liêng lòng mẹ sáng ngời tâm kinh
Gió mùa đông thổi mông mênh
Thổi qua ngàn cõi ghập ghềnh trần gian
Thảnh thơi từng bước nhẹ nhàng
Đường xa vạn dặm mẹ đang trở về
Gió lùa tóc trắng mây bay
Mẹ nằm nghe gió reo ngoài vườn trăng.
Lê văn Trung
MIÊN MAN CUỘC NGƯỜI
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Em có nghe giữa vô cùng tịch lặng
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Thôi hố thẳm, đã đành là hố thẳm
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Rồi một ngày, tôi không còn ở lại
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Rồi một ngày tôi quay về bến cũ
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Lê Văn Trung
Mà thuyền xưa, đành đoạn, chẳng quay về
Con sóng cuốn vào triền lau bãi cạn
Xót đau từng hạt cát bến sông quê
Em có nghe giữa vô cùng tịch lặng
Một lời đau chìm tận đáy sông buồn
Em có thấy giữa trùng trùng hoang vắng
Một bàn tay vẫy mãi giữa trời không
Thôi hố thẳm, đã đành là hố thẳm
Mà hư vô nào định nghĩa sinh tồn
Tôi đứng gọi bên bờ sông dĩ vãng
Lời vô âm vang tận cõi vô cùng
Rồi một ngày, tôi không còn ở lại
Trần gian ơi hoa vẫn nở bên người
Rồi một ngày thuyền xưa trôi đi mãi
Thì dòng sông muôn thuở vẫn đầy vơi
Rồi một ngày tôi quay về bến cũ
Nhận ra mình lạc lỏng giữa nhân gian
Thì dòng sông vẫn bên bồi bên lỡ
Tình chỉ là cơn sóng vỗ miên man.
Lê Văn Trung
Mùa Đã Thay Tên
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang
Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung
Mùa Đông
Hình như mùa đông!
Mùa đông!
Lòng xưa giờ đã mù sương lối về
Mắt người thắp ánh sao khuya
Soi giùm tôi chút tình phai cuối cùng
Mùa chớm đông
Lòng chớm đông
Gió nghìn phương thổi
Nghìn phương áo vàng
Mùa đã sang
Lòng còn ươm
Nắng mùa xanh cũ áo hoàng hôn phai
Tìm nhau giữa hội trùng lai
Lạc nhau từ bóng mây bay cuối trời.
Lê Văn Trung
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lá đổi màu xanh
Lá nhuộm vàng
Quạnh vắng
Không người
Hiên quán cũ
Đất trời như ủ một mùa tang
Tôi đứng bơ vơ bên hè phố
Vài chuyến xe qua rất vội vàng
Chẳng có ai về cho tôi hỏi
Phương người có lạnh lắm hay không?
Mùa đã thay tên
Mùa nhuốm bệnh
Lòng cũng hoang mang
Một vết thương
Chẳng lẽ đất trời đang tuyệt tận
Nhân gian bên vực thẳm kinh hoàng.
Lê Văn Trung
(mùa dịch 2021)
Mùa Đông
Hình như mùa đông!
Mùa đông!
Lòng xưa giờ đã mù sương lối về
Mắt người thắp ánh sao khuya
Soi giùm tôi chút tình phai cuối cùng
Mùa chớm đông
Lòng chớm đông
Gió nghìn phương thổi
Nghìn phương áo vàng
Mùa đã sang
Lòng còn ươm
Nắng mùa xanh cũ áo hoàng hôn phai
Tìm nhau giữa hội trùng lai
Lạc nhau từ bóng mây bay cuối trời.
Lê Văn Trung
MƯA Ở TRONG TÔI
Nắng tháng ba vàng cong chiếc lá
Lá một thời chiếc lá xanh xanh
Nắng vàng hanh nắng đi vào Hạ
Tình một thời chiếc lá mỏng manh
Ngày tôi về hôm ấy mưa rơi
Mưa sũng ướt đồng trơ gốc rạ
Tôi thấy gì trong trời mưa Hạ
Mưa ngoài trời mưa ở trong tôi
Lê văn Trung
Nắng tháng ba vàng cong chiếc lá
Lá một thời chiếc lá xanh xanh
Nắng vàng hanh nắng đi vào Hạ
Tình một thời chiếc lá mỏng manh
Ngày tôi về hôm ấy mưa rơi
Mưa sũng ướt đồng trơ gốc rạ
Tôi thấy gì trong trời mưa Hạ
Mưa ngoài trời mưa ở trong tôi
Lê văn Trung
Mùa Xanh
Mùa đã thơm từ hương tóc người
Mùa đã xanh từ tà áo bay
Mới hay hương sắc nghìn thu trước
Còn đọng trên từng chiếc lá phai
Mùa đã thơm từ hương tóc người
Mùa đã xanh từ tà áo bay
Mới hay hương sắc nghìn thu trước
Còn đọng trên từng chiếc lá phai
Mùa đã rêu từ mỗi dấu chân
Mùa đã sương trắng một nỗi buồn
Mới hay hoa nở nghìn thu trước
Còn níu tay người một thoáng hương
Mùa trôi hay người trôi qua tôi
Mùa trôi hay lụa bay bên trời
Mới hay tình mỏng như da lụa
Còn nhớ gì nhau mà chưa nguôi
Ai ướp tình xanh trong thơ tôi!
2023
No comments:
Post a Comment