Friday, March 26, 2021

Lần trang sách cũ - Lấy tro ta bón lầm than đời mình - Lời của vô cùng - Lời kêu cầu - Lòng khuya - Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ

 LẦN TRANG SÁCH CŨ

 
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Chữ nghĩa cơ hồ đã phủ rêu
Ta thắp lòng soi nhòe vết mực
Người xưa lệ nhỏ ướt câu Kiều
 
Dòng sông tiềm thức chừng xao động
Vỗ mãi bờ xa cũng bạc đầu
Ai thả trôi theo mùa nước lũ
Nỗi niềm hoài cổ chảy về đâu?
 
Đêm ngồi lần mở từng trang sách
Thoáng bóng người về khóc dưới trăng
Cung kiếm rỉ hoen màu tang hải
Lòng ai lòng Bà Huyện Thanh Quan
 
Xin khắc vào tim lời tuế nguyệt
Câu thơ bầm máu lệ tiền nhân
Cúi xin ân sủng trời vô lượng
Thiên hạ nằm mơ chuyện thái bình.
Lê Văn Trung

Lấy Tro Ta Bón Lầm Than Đời Mình
 
Về đây đốt rẫy làm nương
Lấy tro ta bón lầm than đời mình
Tưởng rằng rau cỏ lên xanh
Mà người với đất lại đành phụ nhau
Từ khi dấy cuộc binh đao
Sợi dây oan nghiệt buộc vào máu xương
Về đây đốt rẫy làm nương
Tro không bón nổi lầm than đời người.
Lê Văn Trung

LỜI CỦA VÔ CÙNG

Xin em xanh lại từ đầu
Đừng vàng lá úa mà đau nụ hồng
Nghe chăng lời nói vô cùng
Gọi nhau về thắm lại hồn cỏ cây
Lê Văn Trung
24.03.21

LỜI KÊU CẦU
Ai sẽ mang giùm tôi
Hạt bụi này nặng trĩu
Ai sẽ mang giùm tôi
Tấm thân này mòn mỏi
Qua cho hết cuộc người
Sao đi hoài không tới
Khát vọng nào khôn nguôi
Trong nhiệm mầu nguyên tội
Có ai người vác hộ
Chiếc thập giá oằn vai
Qua bến bờ giác ngộ
Vượt cõi người thiên tai
"Ai gõ sẽ được mở "
Tôi gõ hoài nỗi đau
Xin khắc vào bia đá
Tên một giấc chiêm bao.
Lê Văn Trung
(viết trong mùa đại dịch)

Lòng Khuya
Khi lòng khuya đã cạn
Em giặt rũ nỗi buồn
Sợi chỉ tình đứt rạn
Khâu không lành vết thương
 
Mùa thay chồi thay lá
Tôi rụng vàng bên đường
Em qua từng bước lạ
Dần xa, xa muôn trùng
 
Khi lòng khuya đã cạn
Vội quá chuyến tàu đêm
Mưa bên thềm ga vắng
Từng giọt rơi buồn tênh
 
Lòng khuya em đã cạn
Câu thơ cũ rêu vàng
Úa phai niềm quên lãng
Lạc mất từng dấu chân.
Lê Văn Trung 14. 06. 21

Lòng Tôi Tơ Lụa Trải Đều Lên Thơ
Xin cho tôi, chỉ một lần,
Giang tay ôm cuộc phù vân của người.
Một lần chảy trọn nguồn vui,
Qua khe?
Qua suối,
Qua đồi nhân gian,
Qua em thuở mộng thắm vàng
Thuở trăng mười bốn chớm rằm giấc mơ.
Thuở lòng chưa nhuốm sương mưa,
Mùa xanh chưa vội, ngày chưa xuống chiều.
Tôi xin,
Xin chỉ bấy nhiêu.
Lòng tôi tơ lụa trải đều lên thơ.
Lê Văn Trung

Giờ Thánh tẩy - Giọt nắng - Giữ dùm tôi em nhé một mùa thu - Giữa hai bờ chân giả - Gọi vói xuân thì

 GIỜ THÁNH TẨY

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp.
Có các em lùa mây trắng làm hoa
Anh về đứng trên mỏm đá này
Tay các em là rừng
Tóc các em là cỏ
Hãy nghe anh hát – tên ca sĩ cuồng điên
Hát nghêu ngao như một người du mục
Hãy thắp giùm anh những vì sao
Khi gió đã băng qua triền núi biếc
Khi thiên nhiên đã phủ kín hồn anh
Ôi các em
Hãy đứng vòng quanh anh
Tung hoa lên trong giờ thánh lễ
Anh sẽ tặng các em những vòng kim cương
Làm bằng thơ tinh huyết

Ngày mai anh sẽ về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và buồn bã
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh

Và gửi đi những phiền muộn của các em
Hãy rửa sạch những hạt bụi trên bàn chân cẩm thạch
Những dư ảo trên đôi mắt sao ngời
Để chúng ta được thánh tẩy
Đợi giờ phục sinh

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em nắm tay nhau khiêu vũ
Các em khiêu vũ trên hồn anh
Anh hát nghêu ngao những bài du mục
Các em hãy tung hoa trong giờ thánh lễ
Các em tung hoa lên hồn anh
Ôi các em
Tâm hồn anh là một chùm hoa trắng
Hãy khiêu vũ nữa đi
Hãy hát lên nữa đi
Các em thấy không anh đứng trên mỏm đá này
Đôi tay dang ra trong lời thuyết giáo
Anh sẽ hát với các em
Những bài ngợi ca thiên nhiên
Ngợi ca các em
Những thiên thần bé nhỏ
Có trái tim bằng mây
Và tâm hồn bằng gió
Lòng các em là bầu trời nguyệt bạch
Tay các em là suối ngọc tuyền

Ngày mai anh về hát trên rừng xanh
Có các em thổi tù và qua lũng thấp
Khi chuyến tàu đầu ngày băng qua đồng cỏ
Xin gửi đi những hệ lụy đời anh
Và gửi đi những muộn phiền đời em
Chúng ta sắp đến giờ thánh tẩy.

                         Lê Văn Trung


Baptism Hour
 
Tomorrow, I will be coming back to sing in the Jungle where you, my angel babies, are crossing a deep valley, blowing on your horns and rounding up scattered white clouds to braid flowers. I will be standing on this peak. Your hands will become woods, your hair will become herbs or grass. Please hear me sing, a wild singer who sings to himself like a nomadic shepherd. Please light for me all stars when winds blow across blue cliffs when nature covers my soul completely. Please stand around me, my angel babies, and throw up flowers in holy time. I will offer you, my angel babies, many chains of diamonds made with fine poetry.
 
Tomorrow, I will be coming back to the Jungle where you, my angel babies, are winding your horns when the first train of day is crossing the meadow and driving away everything still entangled in my dust life and sending away all sorrows, my angel babies.
 
Let's wash off all dust all your marble feet, all afflictions on your starry eyes so that we can pray in waiting for reincarnation.
 
Tomorrow, I will be singing in the Jungle where you, my angel babies, hands in hands, dance together. Please dance in my soul, I will be singing to myself all nomadic Shepherd's songs.   

Let's throw flowers into my soul. My soul will be a bunch of white flowers. Let's dance and sing. Let's blow on our horns and you will see me be standing up on this peak with outstretched hands in preaching hours.
 
I will be singing along with you all songs to adore nature and adore all of you, the angel Babies who have hearts made with clouds and souls made with winds. Your heart is a sky with a full white moon. Your hands are a brook of blue pearls.
 
Tomorrow, I will be singing in the Jungle where you, my angel babies, are winding your horns and walking through low valley upon the first train of day crossing on the meadow.
 
Let's send away all bound things in my life and all sorrows of your life.
 
We are going to be christened (before Christmas)
 
Witten in Vietnamese by Le Van Trung
Translated and read by Do Dinh Tan at the Christmas party held at the Nationalities Senior Center in Philadelphia on December 23rd, 2008.

GIỌT NẮNG

Thôi người ở lại
Tôi đi
Bóng chiều đã nhuộm sương đầy
Hoàng hôn
Một lần
Rồi đã qua sông
Trăm năm thôi nhé
Đục trong cũng đành
Tôi cầm giọt nắng vàng hanh
Thả rơi theo gió
Về bên xứ người
Biết đâu
Trong một góc đời
Người cầm giọt nắng
Ngậm ngùi tình xưa.
Lê văn Trung 
(Để nhớ lần về Hội An, tiễn đưa một người thân ra đi vĩnh viễn, may mắn gặp được bạn thân Hoàng Lộc, 4. 10. 2022)

GIỮ DÙM TÔI EM NHÉ MỘT MÙA THU

Em giữ dùm tôi nhé một mùa thu
Sợ nắng thắm sẽ vàng phai áo lụa
Sợ sương biếc sẽ chìm trong tóc úa
Hồn tôi xưa sẽ lạc nẻo thu người

Em giữ dùm tôi nhé bóng chiều rơi
Trong mắt đợi mắt chờ loang giấc mộng
Sợ gió tương tư ru hoài trên mặt sóng
Sợ hương người tan quyện đóa quỳnh lan

Em giữ dùm tôi nhé một màu trăng
Đừng vội khuyết, đừng chìm trong sương lạnh
Đừng chênh chếch trên non ngàn cô quạnh
Cho tôi nhìn sáng rực một màu thu

Em giữ dùm tôi nhé nghìn câu thơ
Đừng vội thả theo lá mùa rơi rụng
Cho tôi trọn một đời hình với bóng
Bóng với hình như vàng đá trăm năm

Xin giữ dùm tôi như máu chảy trong tim
Như ngọc biếc là linh hồn của đá
Xin giữ cho nhau tấc lòng thiên cổ
Giữ dùm tôi, em nhé, một mùa thu.

                   Lê Văn Trung

GIỮA HAI BỜ CHÂN GIẢ

Ta cứ tưởng tình em là có thật
Nên một đời lận đận đuổi tìm nhau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Lá vàng khô từng chiếc rụng u sầu

Trăng vạn cổ có khi tròn khi khuyết
Ta ngậm ngùi khuyết mãi cuộc tình đau
Em lẩn khuất như mây trời xa biệt
Ta thiên thu đỉnh núi tuyết bạc đầu

Thuyền chẳng nhớ mong chi bờ bến cũ
Con nước ròng mòn mỏi sóng rưng rưng
Em có nghe trên đỉnh nguồn gió hú
Lời bi thương hun hút giữa muôn trùng

Em có nghe trong bão nguồn mưa lũ
Dòng đam mê từng mảng vỡ men tình
Ta đứng ngắm linh hồn ta vấp ngả
Bên bờ tim em quá đổi mong manh

Ta trọn kiếp chạy quanh đời vật vã
Chụp bắt hoài sương khói bụi tình xưa
Không biết nổi tình em là chân giả
Lá đời ta từng chiếc rụng theo mùa.

Lê Văn Trung (http://vietvanmoi.fr/index1.5858.html)

GỌI VÓI XUÂN THÌ

 
Cửa đã khép phía vườn xuân vừa nở
Người không về, bóng nguyệt xế vào khuya
Mùi hương cũ đã vương chìm trong gió
Lòng xuân phai níu gọi vói xuân thì
Lê Văn Trung 24.03.21

Wednesday, March 24, 2021

Tin nhạn - Tình tôi - Trái tim - Trăm năm mù biệt bóng quê nhà - Trăng thiếu phụ - Trở về như cuộc hành hương - Tưởng rằng

 TIN NHẠN
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Tôi ngồi thương nhớ một viền mây
Tóc xưa đã nhuộm mùa sương trắng
Áo xưa đã in màu rêu phai
Bỏ lại bên đường một dấu chân
Bỏ lại thiên thu giọt nắng tàn
Tôi về thương bóng trăng đầu núi
Soi tìm thân phận cõi nhân gian
Tôi ngồi nghe gió ngàn xao xác
Nghe lá thu xưa rụng xuống chiều
Nghe bước chân đời đi mỏi mệt
Hình như trăng đã xế lưng đèo
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Lặng lẽ không ai nhắn một lời
Tôi ngồi thương mãi viền mây trắng
Lạnh lẽo tan nhanh ở cuối trời.
 Văn Trung
23.02.23

TÌNH TÔI
Tôi yêu tha thiết những dòng sông
Buổi nắng vừa phơi dãi lụa hồng
Sông ơi sông chở giùm tôi với
Một phiến mây chiều xin quá giang
 
Tôi yêu tha thiết những con đường
Có lá vàng in theo dấu chân
Có gió thơm tho tà áo mỏng
Thơ cũng theo người rắc phấn hương
 
Tôi yêu tha thiết những con tàu
Để tiễn đưa và để nhớ nhau
Mai sau tàu có quay về lại
Nhớ chở tình tôi vẹn trước sau
 
Là thế
Tôi yêu hết mọi người
Gặp gỡ bên đường mỗi sớm mai
Lòng tôi mỏng quá như sương mỏng
Vọng tiếng chim đang hót gọi ngày  
Lê Văn Trung
14.06.24

Trái Tim
Xin em giữ trái tim tôi ở lại
Cõi trần gian cho vẹn nghĩa trăm năm
Yêu nhau đi như thuở nguyệt đang rằm
Cho bất tuyệt cuộn dâng dòng tinh huyết
Cho rực rỡ một rừng hoa diễm tuyệt
Cho hương người mê hoặc cả thần tiên
Trái tim là mầu nhiệm của vô biên.
Lê Văn Trung – 26 .1. 21
 
Mùa lênh đênh phả tình thu ở lại
Chút hương thầm du lãng cõi trăm năm
Uyên ương xưa thơ trải nguyệt trăng rằm
Đêm lộng ngọc hoa ngàn say tinh huyết!
Ôi tri kỷ thiên tình ca diễm tuyệt!
Men rượu huyền say khướt mộng thần tiên
Hạnh ngộ nào tơ tóc thoảng vô biên
 
Thơ cuộn gió tự mùa xưa thổi lại
Thực hư về đọng tiềm thức xa xăm
Cuộc trăm năm lồng trăng nước đêm rằm
Không lộ hiện giọt sương – dòng tinh huyết
Ôi lòng đất mênh mông trời diễm tuyệt
Nhập đường trần thả sợi nguyệt như nhiên
Từng ván cờ ẩn mầu nhiệm vô biên
 
Ai chạm bóng ngàn xưa giờ ngoảnh lại
Người trở về rong cuộc lữ trăm năm
Hàng thông treo ánh nguyệt giữa đêm rằm
Theo gió thoảng thiêng liêng dòng tinh huyết
Tự lòng đất miên man trời diễm tuyệt
Cưu mang đời giọt thánh khiết như nhiên
Ôi núi rừng hòa nhịp điệu vô biên!

Trăm Năm Mù Biệt Bóng Quê Nhà 
Anh ngồi đếm từng chiều qua rất chậm
Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa
Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ

Anh ngồi đếm từng giọt sương trên cỏ
Thấy bóng mình trôi theo bóng mây trôi
Hay trời đất cũng bập bềnh muôn nẻo
Như trăm năm theo số phận con người

Anh ngồi đếm bàn tay anh năm ngón
Ngón tay nào chỉ đến cõi đời chung
Đường trần gian có muôn vòng xuôi ngược
Biết về đâu cập được bến sau cùng

Rồi sẽ mãi ngồi đếm từng tiếng thở
Và nghe chiều rơi lặng phía trời xa
Rồi cũng sẽ âm thầm như tượng đá
Đứng trăm năm mù biệt bóng quê nhà.
Lê văn Trung

TRĂNG THIẾU PHỤ

Em nở muộn cành hoa chiều thiếu phụ
Vườn chiêm bao từ đó ngát hương đêm
Trăng tôi khuyết trong từng câu thơ cũ
Bỗng nồng hương vành vạnh đóa hoa rằm
Lê Văn Trung 24.03.21

Trở Về Như Cuộc Hành Hương
 
Ăn đi con!
Muổng cơm này:
Tấm lòng cô bác
Cuối ngày
Đường xa
Tựa vào
Lòng mẹ
Vai cha
Ngủ mơ
Thấy được
Quê nhà bình yên
 
Cảm ơn bóng mát bên đường
Che giùm cho kín đau thương trong lòng
Uống đi con!
Bát nước trong
Rót từ những tái tim hồng thiện tâm
 
Ta về như cuộc hành hương
Ngủ đi con!
Bóng thiên đường!
Trong mơ
 
Lê Văn Trung

TƯỞNG RẰNG
Tưởng rằng sớm đã lên đường
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
 
Cám ơn hoa đã vì ta
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời
Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
 
Ngờ đâu bông khế tím ngời
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian
 
Tưởng rằng đi rất nhẹ nhàng
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.
Lê văn Trung

Sunday, March 21, 2021

Hồi Ký Miền Nam

Hồi Ký Miền Nam | ĐÂU ĐÓ CÒN MỘT CUỘC HẸN HÒ


https://www.youtube.com/watch?v=fVhkjIHvtQo&t=745s

Hồi Ký Miền Nam | ĐÂU ĐÓ CÒN MỘT CUỘC HẸN HÒ

 

Hồi Ký Miền Nam | MỘT NGÀY TÔI ĐÃ GẶP (Full)

https://www.youtube.com/watch?v=e5Wu_j7jH4k&t=14s

Hồi Ký Miền Nam | MỘT NGÀY TÔI ĐÃ GẶP (Full)

 Giọng đọc Tài Nguyễn




Hồi Ký Miền Nam | Bóng Tối Của Quá Khứ

https://www.youtube.com/watch?v=j4HKGPdyyAM&t=7s

Hồi Ký Miền Nam | KHÔNG CHỐN DUNG THÂN


Hồi Ký Miền Nam | KHÔNG CHỐN DUNG THÂN

https://www.youtube.com/watch?v=fujflmWPgYA&t=1142s

Hồi Ký Miền Nam | Như Chiếc Thuyền Trôi


Hồi Ký Miền Nam | Như Chiếc Thuyền Trôi

https://www.youtube.com/watch?v=We6K8FGDBuU&t=139s

Hồi Ký Miền Nam | BÀN CHÂN GỬI LẠI


Hồi Ký Miền Nam | BÀN CHÂN GỬI LẠI

https://www.youtube.com/watch?v=-cFr2NhCkv8&t=1071s

Wednesday, March 3, 2021

Cảm nhận: Định Mệnh Thi Sĩ Lê Văn Trung - Viên Hướng

 Định Mệnh Thi Sĩ

Viên Hướng

 

      Thi sĩ Lê Văn Trung! Anh là hình ảnh của một tình yêu đỉnh trời rực lửa, của dòng sông cuộn trào khát vọng tri âm, của người muôn đời lung linh mộng-thực. Sóng vẫn vang trong chiều u tịch, sóng gục đầu nghiêng vách đá hoàng hôn, sóng vỗ mãi vào bờ tim gập ghềnh thảng thốt cho anh mòn tay bi ký vì lạc lõng cô liêu một con tàu không bến đỗ giữa trùng khơi.

       Hợp tan là quy luật vô thường như cánh đồng qua bốn mùa nhòa mưa vỡ nắng, anh chới với cuồng ca trên từng trang thơ trần mê đáy vực, thơ rơi thành trầm tích nằm vỗ về khoảng lặng ly tan nên giọt tâm thương mê mị thiết tha bỗng trở thành mộ khúc đặc quánh sương mù.

     Phải chăng thiên sứ đã vạch ra con đường đau khổ và anh phải duổi rong để nghe nỗi buồn tràn ngược giấc chiêm bao. Muốn đem sức vun đắp cho đời nhưng lại nổi trôi theo vận nước, cô quạnh tận cùng khi anh là chứng nhân luân lạc của lịch sử chông gai, đành ôm vết thương chí tử đứng giữa hai lằn ranh sống chết. Quê hương lưu đày là khối tình vời vợi thiết tha, biết bao lần ngỗn ngang chiêu niệm hoang tàn thân phận nên trái tim anh đồng vọng những âm điệu cố xứ bời bời.

Sương gió mười phương phai áo trận
Người về hoen rỉ cả tình xuân
Xuân Thu Chiến Quốc anh hùng tận
Gươm cùn chí cạn trắng phù vân
(LVT) 

       Cuồng phong thiên địa mang mang, trầm mình trong niềm đau oan khuất, buốt nhói trĩu nặng cơn mê đòi đoạn, tự tiềm thức anh vang lời réo gọi nhiệm mầu lồng lộng nhịp tâm ca của đất trời nguyên sơ ảo diệu. Bản chất lãng mạn, lẻ loi mà kiêu bạc, nên hồn thơ siêu thực anh mang triết học chân lý nhập đời.


Nhân gian lau lách bờ hiu quạnh
Ẩn nét vô biên giữa thung triền
Thịnh suy đáy cốc chiều sương lạnh
Đá kè đang dạo khúc ca thiêng

(Hãy bắt đầu cuộc rong chơi – LVT)


       Mang trái tim hành khất giữa trùng vây, anh quá nhạy cảm trở trăn trước mọi xao động khôn cùng, chỉ một dợn nhẹ là tơ đàn anh ầm ỉ khơi nguồn vết thương đã tàn phai máu lệ, kỷ niệm liền theo cơn lốc xoáy rợn người của hơn nửa đời tận tuyệt. Đôi khi anh khát khao niềm hạnh phúc cuồng sôi trong đêm lũng vắng, dù một lần thôi cũng đủ cho ảo tượng đượm hồng kiếp thi sĩ đa đoan. Nhưng bàn tay định mệnh oằn điệp khúc oan khiên cho đời thơ như dòng suối khuya âm thầm ve vuốt những ấn tích rêu mốc lềnh bềnh không nơi bám trụ. Em trói hồn anh bằng mù sương cuối trời khuất lấp, anh đắp vạt chiều lên ký ức mông mênh dẫu mùi hương em đã chìm trong huyền thoại.

Hạt lệ vỡ như nửa vành trăng khuyết
Mắt hoàng hôn chìm đắm lụa sương mù
Em có thấy hồn tôi mây ngũ sắc
Những gam màu diễm tuyệt của thương đau (Ẩn nguyệt - LVT)

      Nhập nhằng chi em theo mùa trăng phiêu lãng khi anh mãi đắm say ngày cũ chút hương thề. Chén tương phùng là bóng nguyệt gầy hao nên tình yêu thành hoang đường cổ tích. Cảm ơn em những dập vùi hằn sâu vết xướt, những phôi pha thảng thốt phù trầm, anh đứng lại bên vực bờ nhân ảnh, nghe nỗi buồn bất tận cuối đường xưa.

Em thấy chăng ta con thú lạ
Linh hồn trầy sướt mộng phù hoa
Ta hú vang rừng mưa thác lũ
Tang thương máu dội sóng giang hà (Bên đời bóng xế - LVT)

Thế gian bỗng trầm muôn hình vạn sắc, anh tự họa bức chân dung mình là hạt bụi thiên thu ướp lệ, là chiếc lá vàng rơi còn vọng vô thanh trên dặm dài sinh tử. Nỗi cô đơn không lối thoát rền vang giao hưởng khúc du tình lênh đênh lạc đường hấp hối, cuộc lưu đày nội tâm sâu thẳm cùng tại ngoại tuyệt vọng chơ vơ, khơi nguồn cho những áng thơ nhạt nhòa thống xót, tuy dữ dội ngút ngàn nhưng lặng thầm miên man nỗi nhớ. Để rồi, dù phong ba con sóng phế hưng với nghìn năm cồn cào thất lỡ, anh vẫn là lòng biển tha thiết bao dung, tạ ơn đất trời với những dòng minh châu tuyết nguyệt, trọn vẹn linh hồn vằng vặc một dòng hương.

Xin gom hết những vì sao đẹp nhất
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Tôi gửi lại trái tim còn nóng hổi
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư - không
(Tôi xin gửi trái tim mình – LVT)


Anh đã vùi mình vào cõi mơ u hiển nhưng vẫn khoáng đạt với đời bằng khối ngọc dưới đáy cốc tư lự đường trăng. Bóng sẽ dìu hình điềm đạm tới hư vô trong một ngày đá cũng nở hoa bên dòng khe tĩnh mặc, còn lại đây những dòng kỳ mỹ bên quán trọ chiều hôm. Tháng năm xưa ngậm ngùi âm vọng, anh đã tìm nhưng nào thấy tri âm, đành chấp nhận cô đơn khắc nghiệt như cây xương rồng chênh vênh trên bờ cát bỏng. Thời gian không trở lại, sao anh mãi dặt dìu chất ngất gót hài hoa, cho giây đàn lỗi nhịp vớt từng vì sao hoang lạc của tuổi vàng khuất nẽo. Nhờ tình yêu ướp vệt trăng côi thanh tẩy trái tim nên anh nhập hòa chân lý, ẩn mật vẻ đẹp thẩm sâu mặc tịnh của đất trời khi nghe thiêng âm vẫy gọi.

Người về giữa cuộc chiêm bao
Gọi tên tôi
Như gọi vào mộ không
Bia đề: một hạt bụi hồng
Sinh: từ vô thỉ
Mãn phần: vô chung
Tử sinh là đóa phù vân
Luân hồi là cuộc sắc không xoay vần
Rồi khi nến lụn nhang tàn
Còn ai giữa cuộc trần gian khóc cười
(Không – LVT)

Ai cũng là giọt nước ẩn mật diệu kỳ, nhấp nhô điêu linh theo ghập ghềnh sóng gió, bị phôi pha qua bao khe suối trơ đồi rồi hát hùng ca quyện bờ trăng hanh khô máu lệ, nên một ngày đủ duyên anh sẽ hân hoan hòa cùng đại dương bi trí dũng. Ghềnh tử sinh hun hút triền miên nhưng thiên thu hiện ra trong khoảnh khắc, đường xưa cũng là cõi tĩnh mặc viên dung. Những đóa hoa quỳnh hợp tan vương vấn của thuở nào đã cùng anh ẩn hiện từ thuở hồng hoang. 


Ta đứng giữa trần gian mà bật khóc
Thương phận người tro bụi chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc bể dâu

(Bên bờ sinh tử - LVT)

Sống là tiếp cuộc hành hương
Đẹp như máu lệ trên đường hiến dâng
Đi về trong giọt chuông ngân
Biển dâu vỡ sóng trong ngần cõi riêng
(Thế rồi tôi tiễn tôi đi – LVT)
 

Dẫu cuộc đời là dấu chấm than, anh vẫn trọn vẹn tình yêu vô ngại giữa trần lao thế tục và bước đi bằng trái tim rực ngời phụng hiến. Thật sự, không có chốn quay về, không có nơi tìm kiếm, vì đâu cũng là quê hương khi tâm đã trinh tuyền tự tại thong dong, đâu cũng ẩn chứa vẻ đẹp toàn chân mỹ thiện.

Hạt bụi ướp vào sương
Còn thơm mùi cỏ dại
Bao la cõi vô thường
Còn nguyên lòng vô ngại (Thơ LVT)

 

Viên Hướng

 

 

ĐỊNH MỆNH THI SĨ

Bi Khúc

59/
Bởi khi viết là khi anh đang thở
từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn
từng con chữ là từng cơn nức nở
như chiều tan sầu chạm buốt linh hồn
 
thơ là máu chảy khô từng trang giấy
là thịt da mòn rục với trăm năm
là bóng của ngày đi không trở lại
là tình anh trong mộ tối yên nằm
 
thơ là ngọc kết tinh muôn giọt lệ
là hồn sương về giữa nguyệt hao gầy
là réo gọi cuối phương người quạnh quẽ
nơi em còn ôm mộng đuối hai tay
 
thơ là đóa-bi-thương vừa kết nụ
là sắc hương vời vợi cõi chiêm bao
là khát vọng vượt muôn trùng sinh tử
là nghìn đêm thổn thức dưới trăng sao
 
nên anh viết là anh đang sống với
phút rợn ngời bên vực thẳm thương đau
bởi khi viết là anh đang réo gọi
một màu xanh vàng úa tự phương nào.

 Lê Văn Trung

CHỈ CÒN LẠI THƠ

Hồn cổ thạch cũng rêu bầm năm tháng
Còn đau gì chuyện bãi bể nương dâu
Có đi tới cuối chân trời vô hạn
Lòng vẫn đau từng giọt máu ban đầu

Nếu phải vác một nghìn cây thập giá
Nếu phải ngàn lần lên đồi Golgotha
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là rơm rạ
Ngươi chỉ là giọt lệ nở thành hoa

Nếu phải sống trong vòng tay quỷ dữ
Nếu phải chìm trong giấc mộng yêu ma
Ôi thi sỹ! Ngươi chỉ là cây cỏ
Hãy xanh vì hạnh phúc quá bao la

Chúa chẳng thể. Ta cũng đành không thể
Ngăn dòng sông mà không vỡ đôi bờ
Chúa không thể. Dù ơn Người! Tận thế!
Chỉ còn thơ. Vĩnh cửu một hồn thơ

Vườn đá tảng (*) ôi thơ! Vườn đá tảng
Một ngày kia thơ hóa thạch trong mồ
Em dẫu đến, dẫu đi, dù quên lãng
Một ngàn năm THƠ mãi sáng như THƠ

                            Lê Văn Trung

 (*) Vườn Đá Tảng tên một tác phẩm văn học nước ngoài

ĐỊNH MỆNH THI SỸ (*)
Thơ cho Cõi Lặng Im

Này ngươi
Thi sỹ của mọi thời đại
Thi sỹ của những thi sỹ
Hãy nhận lấy vinh quang đời ngươi
Là nỗi khổ đau của nhân loại
Hãy nhận lấy hào quang đời ngươi
Là niềm thống hối đã Thánh hóa bằng phép rửa nhiệm mầu
Hãy nhận lấy ân huệ đời ngươi
Là những ly tan vỡ nát trong trái tim chuộc tội

Hỡi thi sỹ vĩ đại của thiên thu vĩ đại
Con đường hủy diệt đang chờ đợi ngươi
Sau bữa tiệc mừng phục sinh
Thơ ngươi sẽ ép thành rượu nho
Tưới lên những đóa hoa hồng
Trên cánh đồng Sự Sống
Mỗi nụ hoa là một nỗi khổ đau
Về một điều ước
Mỗi nụ hoa là một vì sao
Trong bầu trời Sự Thật

Này ngươi
Thi sỹ của Quê Hương Lưu Đày
Thi sỹ của Ngục Tù Nô Lệ
Của một chủng tộc đánh mất cội nguồn
Của ảo tưởng về một vỹ nhân
Của những lừa bịp nhân danh công lý
Nhân danh tự do và bánh mì

Hãy nhận lấy vòng hoa cuối cùng
Vòng hoa tang
Vòng hoa tang cho một Tổ Quốc bị bức tử
Hơn hai trăm năm
Như một Israel khác.

    Lê Văn Trung

(*) Chữ của Kahlil Gibrant


EM, NGƯỜI LỮ KHÁCH MỘT ĐÊM MƯA 

Hỡi các anh!
Những nhà thơ!
Những thi sỹ!
Những nghệ sỹ thơ!
Trong cõi trần gian này, các anh chỉ là cái quán trọ ven đường, nơi dừng chân của lữ khách giang hồ, của hương sắc thuyền quyên, của giai nhân tài tử... trên dặm trường tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm tri âm tri kỷ, tìm kiếm hạnh phúc lửa hồng, sau những gian nan mỏi mệt, sau những trống vắng cô đơn, họ tạt vào quán ven đường (các anh chỉ là cái quán ven đường), uống một chung giải khát, ngồi trầm tư dăm phút, mà lòng thì hướng về một phương trời xa. Và họ lại lên đường. Các anh, tôi, chỉ là cái quán ven đường.
Họ đến âm thầm lặng lẽ
Họ ra đi lặng lẽ âm thầm!
Họ hướng về khung trời của họ
Khung trời rất riêng của họ
Khung trời đó không có nơi anh
Khung trời đó không có trong anh
Anh chỉ là chốn dừng chân ven đường
Tôi viết tặng bài thơ sau đây cho tôi, cho các anh, những nhà thơ, những thi sỹ, cho chúng ta.
Tôi cũng xin gửi bài thơ này đến một người đã có lần tạt qua đời tôi như lữ khách dừng chân. Tôi, quán trọ ven đường.


Người qua đời tôi như lữ khách
Ghé vào quán trọ một đêm mưa
Một đêm không ước không hò hẹn
Rồi không giã từ không tiễn đưa
 
Tôi rót đời tôi tràn giọt lệ
Tôi chiết đời tôi từng cơn say
Người uống tưởng chừng dăm giọt rượu
Ai ngờ độc dược ngấm men cay
 
Tôi uống ngỡ vì người là rượu
Tôi say ngỡ vì người là men
Tôi biết tình người như ngọn sóng
Vỗ mãi vào bờ tôi lãng quên
 
Đừng qua đời tôi như là khách
Xin qua đời tôi tình trăm năm
Tôi nghe lòng chiều mờ lệ ướt
Chảy từng giọt đắng lạnh căm căm
 
Xin qua đời tôi như tình nhân
Xin ngồi cùng tôi như tri âm
Tôi nhen đóm lửa hâm vò rượu
Rượu ủ từ trong giọt máu bầm
 
Sao người về ngang như lữ khách
Vô tình ghé lại một đêm mưa
Người qua đời tôi như qua sông
Người qua đời tôi một cõi buồn
 
Mai thôi người đi không tiễn đưa
Trôi theo dòng mưa tôi đang mưa
Tay ướt làm sao cầm giấc mộng
Áo ướt còn thơm mùi hương xưa?
 
Mai người đi thôi không đợi chờ
Mai người đi thôi không hẹn hò
Hồn tôi quán vắng từ đêm ấy
Tình tôi đã trôi chùng trong mơ
 
Sao người không là ly rượu cạn
Sao người không là ly rượu cay
Sao không mở lòng người vô tận
Rót gì vào nhau niềm phôi phai
 
Hình như người chỉ là lưu khách
Quán trọ ân tình không chiếu chăn
Trần gian là cõi đời chia biệt
Giấc mộng tình duyên cũng héo tàn
 
Hình như người chỉ là lưu khách
Một phút đò neo bến muộn màng
Trăng rót vào đêm trường tịch mịch
Mái chèo khua nhẹ bóng trăng tan
 
Tôi tiễn người? Không! Ai tiễn đưa?
Dòng sông xưa chảy đến bao giờ
Tình tôi sóng vỗ vào quên lãng
Tình tôi sóng vỗ tàn cơn mơ.
                               Lê Văn Trung
 

KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT

Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi

Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội
Tôi làm thơ như kẻ hát rong

Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm

Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!

                 Lê Văn Trung


THI SỸ 

Hỡi thi sỹ!
Kẻ muôn đời vô sản
Kẻ mỉm cười cô độc giữa nhân gian
Kẻ chối bỏ
Kẻ kiếm tìm
Kẻ khát vọng
Kẻ nhân danh địa ngục lẫn thiên đàng.
Lê Văn Trung
 

THI SỸ VÀ HOA HỒNG

Ôi thi sỹ!
Kẻ hành hương cô độc trên dặm trường đi tìm CÁI ĐẸP
Chân thiện mỹ
Người đi ngang qua cuộc đời này
Bằng đôi chân của Thiên Sứ
Và linh hồn Thượng Đế
Người đi trong vô vọng đau thương
Và hạnh phúc rạng ngời
Tuyệt vọng và hy vọng
Xót xa và hân hoan
Tiếng gọi của CÁI ĐẸP réo gào vô tận
Và CÁI ĐẸP bừng lên trong NHAN SẮC EM
Thiên thu bất diệt
Tiếng gọi của TỰ DO và VĨNH HẰNG

Người sẽ đi cho đến khi khô kiệt giọt máu cuối cùng
Người sẽ đi cho đến khi thịt xương tan hòa tro bụi

Và EM thấy chăng
Hỡi NHAN SẮC hiển linh
Nơi giọt máu khô bầm
Nơi nhúm bụi tro tàn tạ
Một NỤ HỒNG rực rỡ tỏa hương.

                  Lê Văn Trung


THI SĨ, KẺ HÀNH HƯƠNG KHÔNG MỆT MÕI

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương kiên trì trên đường kiếm tìm sự thật
Giữa cõi nhân gian phiền muộn này
Dẫu biết rằng ngôi đền Thánh còn xa tít phía chân trời hoang phế
Và tượng Thánh bao dung nghìn năm còn nhìn nhân gian qua bao phép màu dâu bể
Còn những lời kinh hóa thạch thuở hồng hoang
Những bụi tro còn cháy giữa điêu tàn
Vẫn tỏa sáng ánh hào quang vạn pháp

Hỡi thi sĩ!
Người là kẻ hành hương đi chưa bao giờ tới
Đi như là một khát vọng vô biên
Đi như là không thể một giây phút lãng quên
Ở phía trước là bờ
Còn mịt mù xa hút
Mà gần gủi sát na
Là vô thủy vô chung
Là sương khói quê nhà
Ở phía trước là bờ
Khai lộ dòng giải thoát

Người
Kẻ hành hương kiếm tìm sự thật nằm nghìn năm dưới lớp trầm tích hổn mang
Người
Làm thơ như kẻ ra đi là khởi điểm quay về
Ngôi đền Thánh là trái tim bất tử
Là thiên thu là mật ngữ diệu ngôn
Là uyên nguyên thắp ngọn lửa linh hồn

Người đi mãi
Chưa bao giờ dừng lại
Có hay chăng thiên thu là thực tại vĩnh hằng.

Lê Văn Trung
12. 10. 19

Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...