TIN NHẠN
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũTôi ngồi thương nhớ một viền mây
Tóc xưa đã nhuộm mùa sương trắng
Áo xưa đã in màu rêu phai
Bỏ lại bên đường một dấu chân
Bỏ lại thiên thu giọt nắng tàn
Tôi về thương bóng trăng đầu núi
Soi tìm thân phận cõi nhân gian
Tôi ngồi nghe gió ngàn xao xác
Nghe lá thu xưa rụng xuống chiều
Nghe bước chân đời đi mỏi mệt
Hình như trăng đã xế lưng đèo
Chim nhạn bay ngang vườn hạ cũ
Lặng lẽ không ai nhắn một lời
Tôi ngồi thương mãi viền mây trắng
Lạnh lẽo tan nhanh ở cuối trời.
Lê Văn Trung
TÌNH TÔI
Tôi yêu tha thiết những dòng sông
Buổi nắng vừa phơi dãi lụa hồng
Sông ơi sông chở giùm tôi với
Một phiến mây chiều xin quá giang
Tôi yêu tha thiết những con đường
Có lá vàng in theo dấu chân
Có gió thơm tho tà áo mỏng
Thơ cũng theo người rắc phấn hương
Tôi yêu tha thiết những con tàu
Để tiễn đưa và để nhớ nhau
Mai sau tàu có quay về lại
Nhớ chở tình tôi vẹn trước sau
Là thế
Tôi yêu hết mọi người
Gặp gỡ bên đường mỗi sớm mai
Lòng tôi mỏng quá như sương mỏng
Vọng tiếng chim đang hót gọi ngày
Lê Văn Trung
14.06.24
Tôi yêu tha thiết những dòng sông
Buổi nắng vừa phơi dãi lụa hồng
Sông ơi sông chở giùm tôi với
Một phiến mây chiều xin quá giang
Có lá vàng in theo dấu chân
Có gió thơm tho tà áo mỏng
Thơ cũng theo người rắc phấn hương
Để tiễn đưa và để nhớ nhau
Mai sau tàu có quay về lại
Nhớ chở tình tôi vẹn trước sau
Tôi yêu hết mọi người
Gặp gỡ bên đường mỗi sớm mai
Lòng tôi mỏng quá như sương mỏng
Vọng tiếng chim đang hót gọi ngày
Lê Văn Trung
14.06.24
Trái Tim
Xin em giữ trái tim tôi ở lại
Cõi trần gian cho vẹn nghĩa trăm năm
Yêu nhau đi như thuở nguyệt đang rằm
Cho bất tuyệt cuộn dâng dòng tinh huyết
Cho rực rỡ một rừng hoa diễm tuyệt
Cho hương người mê hoặc cả thần tiên
Trái tim là mầu nhiệm của vô biên.
Lê Văn Trung – 26 .1. 21
Mùa lênh đênh phả tình thu ở lại
Chút hương thầm du lãng cõi trăm năm
Uyên ương xưa thơ trải nguyệt trăng rằm
Đêm lộng ngọc hoa ngàn say tinh huyết!
Ôi tri kỷ thiên tình ca diễm tuyệt!
Men rượu huyền say khướt mộng thần tiên
Hạnh ngộ nào tơ tóc thoảng vô biên
Thơ cuộn gió tự mùa xưa thổi lại
Thực hư về đọng tiềm thức xa xăm
Cuộc trăm năm lồng trăng nước đêm rằm
Không lộ hiện giọt sương – dòng tinh huyết
Ôi lòng đất mênh mông trời diễm tuyệt
Nhập đường trần thả sợi nguyệt như nhiên
Từng ván cờ ẩn mầu nhiệm vô biên
Ai chạm bóng ngàn xưa giờ ngoảnh lại
Người trở về rong cuộc lữ trăm năm
Hàng thông treo ánh nguyệt giữa đêm rằm
Theo gió thoảng thiêng liêng dòng tinh huyết
Tự lòng đất miên man trời diễm tuyệt
Cưu mang đời giọt thánh khiết như nhiên
Ôi núi rừng hòa nhịp điệu vô biên!
Xin em giữ trái tim tôi ở lại
Cõi trần gian cho vẹn nghĩa trăm năm
Yêu nhau đi như thuở nguyệt đang rằm
Cho bất tuyệt cuộn dâng dòng tinh huyết
Cho rực rỡ một rừng hoa diễm tuyệt
Cho hương người mê hoặc cả thần tiên
Trái tim là mầu nhiệm của vô biên.
Lê Văn Trung – 26 .1. 21
Mùa lênh đênh phả tình thu ở lại
Chút hương thầm du lãng cõi trăm năm
Uyên ương xưa thơ trải nguyệt trăng rằm
Đêm lộng ngọc hoa ngàn say tinh huyết!
Ôi tri kỷ thiên tình ca diễm tuyệt!
Men rượu huyền say khướt mộng thần tiên
Hạnh ngộ nào tơ tóc thoảng vô biên
Thơ cuộn gió tự mùa xưa thổi lại
Thực hư về đọng tiềm thức xa xăm
Cuộc trăm năm lồng trăng nước đêm rằm
Không lộ hiện giọt sương – dòng tinh huyết
Ôi lòng đất mênh mông trời diễm tuyệt
Nhập đường trần thả sợi nguyệt như nhiên
Từng ván cờ ẩn mầu nhiệm vô biên
Ai chạm bóng ngàn xưa giờ ngoảnh lại
Người trở về rong cuộc lữ trăm năm
Hàng thông treo ánh nguyệt giữa đêm rằm
Theo gió thoảng thiêng liêng dòng tinh huyết
Tự lòng đất miên man trời diễm tuyệt
Cưu mang đời giọt thánh khiết như nhiên
Ôi núi rừng hòa nhịp điệu vô biên!
Trăm Năm Mù Biệt Bóng Quê
Nhà
Anh ngồi đếm từng chiều qua rất chậm
Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa
Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ
Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa
Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ
Anh ngồi đếm từng giọt sương trên cỏ
Thấy bóng mình trôi theo bóng mây trôi
Hay trời đất cũng bập bềnh muôn nẻo
Như trăm năm theo số phận con người
Anh ngồi đếm bàn tay anh năm ngón
Ngón tay nào chỉ đến cõi đời chung
Đường trần gian có muôn vòng xuôi ngược
Biết về đâu cập được bến sau cùng
Rồi sẽ mãi ngồi đếm từng tiếng thở
Và nghe chiều rơi lặng phía trời xa
Rồi cũng sẽ âm thầm như tượng đá
Đứng trăm năm mù biệt bóng quê nhà.
Lê văn Trung
TRĂNG THIẾU PHỤ
Em nở muộn cành hoa chiều thiếu phụVườn chiêm bao từ đó ngát hương đêm
Trăng tôi khuyết trong từng câu thơ cũ
Bỗng nồng hương vành vạnh đóa hoa rằm
Lê Văn Trung 24.03.21
Trở Về Như Cuộc Hành Hương
Ăn đi con!
Muổng cơm này:
Tấm lòng cô bác
Cuối ngày
Đường xa
Tựa vào
Lòng mẹ
Vai cha
Ngủ mơ
Thấy được
Quê nhà bình yên
Cảm ơn bóng mát bên đường
Che giùm cho kín đau thương trong lòng
Uống đi con!
Bát nước trong
Rót từ những tái tim hồng thiện tâm
Ta về như cuộc hành hương
Ngủ đi con!
Bóng thiên đường!
Trong mơ
Lê Văn Trung
Muổng cơm này:
Tấm lòng cô bác
Cuối ngày
Đường xa
Tựa vào
Lòng mẹ
Vai cha
Ngủ mơ
Thấy được
Quê nhà bình yên
Che giùm cho kín đau thương trong lòng
Uống đi con!
Bát nước trong
Rót từ những tái tim hồng thiện tâm
Ngủ đi con!
Bóng thiên đường!
Trong mơ
TƯỞNG RẰNG
Tưởng rằng sớm đã lên đường
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
Cám ơn hoa đã vì ta
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời
Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
Ngờ đâu bông khế tím ngời
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian
Tưởng rằng đi rất nhẹ nhàng
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.
Lê văn Trung
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời
Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.
No comments:
Post a Comment