Thursday, March 24, 2022

Thơ Đạo 8 (kính tặng thiền sư Viên Minh)

 
CẢM ƠN
Cảm ơn người đã khuyên tôi
Biết đi
Và biết
Dừng nơi phải dừng
Biết nhìn suốt cõi
Có Không
Biết buông bỏ hạt bụi hồng trần gian
Biết trong Tâm có Niết Bàn
Có hương huệ ngát cả trang kinh chiều
Cảm ơn giọt sương trong veo
Long lanh tận lúc tan vào vô biên.
Lê Văn Trung (kính tặng thiền Sư Viên Minh)
 
Kính tặng thiền sư Viên Minh
Một miền trăng tịnh
Sương năm cũ
Bóng nhạn bên trời
Rụng tiếng đêm
Chuông mõ
Lẫn trong hồn gió núi
Đá trầm
Tịch lặng
Cõi như nhiên.
 
Lê Văn Trung

Kính tặng thiền sư Viên Minh

 
Thiền lữ phiêu du cõi thế gian
Người đi tâm tịnh giữa ba ngàn
Núi lỡ non mòn khai liễu ngộ
Mây trôi bèo giạt ẩn huyền trang
 
Minh giác giọt hoàn nguyên tỏa rộ
Lòng từ chuyển vạn nẻo thênh thang
Ai hay từ độ sen vừa nở
Người trở về soi ánh đạo vàng!
(Lê Văn Trung - khánh nhật HT Viên Minh 79 năm 2022)

Kinh Vô Tự

Ngàn năm cõi tịch liêu này
Thuyền về bến độ chở đầy hồn trăng
Lộng ngời mây bạc giăng giăng
Ôi hồn du tử thênh thang cõi về
Một lần y bát ra đi
Là từng bước đóa huyền vi nở bừng
Là về nhuốm lửa trời không
Thả bay đi nhúm bụi hồng tử sinh
Bên đồi nhật nguyệt chuông ngân
Lời kinh vô tự trắng ngần ngàn mây.

Lê Văn Trung (Kính tặng thiền sư Viên Minh khánh nhật 78 – năm 2021)

Huyền Không

Sương vẫn rơi hoài
Mây vẫn bay
An nhiên với cõi tịch liêu này
Hồn Người như đá nghìn năm cũ
Đọ với phong trần cát bụi bay

Chân tâm như một vừng trăng sáng
Đỉnh núi đầu non đứng một mình
Người đắm hồn trong miền tịch mạc
Trải lòng ra nhập với vô biên

Gió núi rung hồi chuông bát-nhã
Người ngồi rỗng lặng cõi Huyền Không
Lá rơi rất nhẹ ngoài am vắng
Một tiếng vô thanh chìm mênh mông.
Lê Văn Trung (Kính tặng thiền sư Viên Minh khánh nhật 78 – năm 2021)


Tịch lặng

Người tịch lặng
Với chiều đang lặng
Hồn người mênh mông
Chiều mông mênh
Rừng sương trắng nhuộm
Hòa mây trắng
Lòng người vô biên
Cùng vô biên

Người xuôi theo sông
Sông một dòng
Bờ có bờ không
Chẳng bận lòng
Vằng vặc non xanh
Vầng Minh nguyệt
Róc rách thanh tâm
Dòng suối trong.

Lê Văn Trung (Kính tặng thiền sư Viên Minh khánh nhật 78 – năm 2021)

Nguyên Xuân

Bay cùng mây
Tan cùng sương
Nở cùng hoa
Cùng tỏa hương đất trời
Vỗ theo cánh hạc lưng đồi
Hai vai nhật nguyệt giữa đời nhẹ tênh
Tâm là vô tự chân Kinh
Chảy cùng sông một dòng trăng nhiệm mầu
Xanh cùng xanh biển xanh dâu
Thở cùng nhịp thở ban đầu nguyên xuân
Người về rũ áo phù vân
Vẫn mênh mông
Vẫn trắng ngần nghìn sau.

Lê Văn Trung (Kính tặng thiền sư Viên Minh khánh nhật 78 – năm 2021)

---------

THEO BƯỚC CHÂN NGƯỜI
 
1.
Có người lên núi trồng hoa
Đá kia cũng mở lòng ra đáp đền
Non cao cũng hóa cội Thiền
Nở an nhiên nụ vi huyền vô ưu
2.
Có người lên núi trồng rau
Đất kia bỗng biếc xanh màu thiên thanh
Bướm ong chim chóc vờn quanh
Báo tin có vạn mùa xuân đang về
3.
Có người lên núi tắm khe
Nước mang đi sạch bộn bề trần gian
Giang tay như cánh hạc vàng
Bay vào vô tận
Người đang trở về
4.
Có người lên núi tìm lan
Rừng ơi ngào ngạt muôn vàn hương thơm
Thế rồi một nhánh Đan Tâm
Nở trong lòng kẻ lên ngàn tìm hoa
5.
Có người lên núi đề thơ
Thơ in vách đá
Thơ chờ trăng lên
Câu thơ bỗng hóa nụ huyền
Cõi vô biên hiện uyên nguyên đất trời
6.
Có người lên núi rong chơi
Bay cùng mây trắng bên đồi vàng hoa
An nhiên trong cõi người ta
Mặc cho giông bão phong ba sấm rền
7.
Dưới ghềnh sóng biển Hải Vân
Vỗ vào vách đá khi gần khi xa
Có người lên núi lắng nghe
Tiếng ngàn năm gọi nhau về cõi không
8.
Nhẹ tênh một hạt bụi hồng
Y vàng trong gió nhẹ nhàng như mây
Mai kia giữa núi đèo này
Đóa hoa vạn pháp nở đầy vườn trăng.

 1.
Người về thăm Động Huyền Không
Màu mây du tử bềnh bồng về đâu
Trăng vàng vằng vặt non cao
Còn soi lối cỏ đường vào chùa xưa
Dáng người thoáng bóng sương mưa
Lòng người lòng của bốn mùa Huyền Không
Rì rào khóm lá vờn quanh
Tình người xanh với màu xanh núi đèo.
2. 
Mồ hôi nhỏ xuống núi đồi
Đá mềm cho nụ hoa cười dưới trăng
Rung rinh những khóm lan rừng
Tỏa hương vi diệu theo từng hồi chuông
Cải xanh lấm tấm hoa vàng
Bóng người qua suối gùi trăng trở về
Khói lam bàng bạc sơn khê
Hương trà thơm quyện bốn bề tịch liêu.
3.
Người đi nhớ núi nhở đèo
Nhớ sương giăng trắng những chiều Huyền Không
Nhớ người gánh củi qua truông
Nhẹ tênh như gánh bềnh bồng mây bay
Người đi, gửi lại nơi này
Tấm lòng vô lượng ngân dài tiếng chuông
Gió bay vàng thắm y vàng
Nhớ người đá núi cũng vang tiếng cười
Người đi
Đi nhẹ
Như trôi
Mênh mông cõi tịnh
Đất trời như nhiên
4.
Từ khi tạm biệt xa người
Trăng ơi còn sáng bên đồi Huyền Không
Nhớ người lan tỏa ngát hương
Long lanh từng hạt sương rừng long lanh
Hải Vân đèo dốc vòng quanh
Bóng người xuống núi lá xanh y vàng
Hỏi nhà? Rằng Động Huyền Không
Hỏi quê? Rằng cõi mênh mông Pháp Huyền
Hỏi thân? Rằng nhúm bụi hồng
Hỏi về đâu? Cõi nhiệm mầu vô biên!
5.
Y vàng trong gió vàng ươm
Hạt muối mặn, hạt cơm thơm đạo tình
Duyên lành phước hạnh mông mênh
Bước chân sư cũng thơm lành có hoa

Nhẹ nhàng tuổi hạc qua mau
Ngàn năm mây trắng trên đầu còn bay
Người đi qua bến sông này
Hành trang là một túi đầy yêu thương
Người băng qua núi qua rừng
Suối khe là bạn mưa sương là nhà
Người đi trong cõi ta bà
Lòng an nhiên nở nụ hoa vi huyền
Nhẹ nhàng cánh hạc bay lên
Người đi qua suốt một MIỀN LẶNG IM.
 
Bay qua trời rộng sông dài
Người như cánh hạc vờn mây phiêu bồng
Nhẹ tên một hạt bụi trần
Mặc câu sinh tử xoay vần tử sinh
Trái tim người: Động Huyền Không
Lời người như quyện hương trầm tỏa lan
Mắt người trăng sáng Bửu Long
Long lanh sương nở nghìn bông sen vàng. 




Ru

  RU Ngủ đi tôi Ngủ đi thôi Đêm sâu hun hút Đêm dài mênh mang Thắp chưa tàn một nén nhang Tôi cầu xin chút bình an cuối cùng Ngủ đi em Mộng ...